Hàn Tuyết thương cảm đứng lên, cũng là có phong vị khác, nàng vốn là mỹ nữ, cau mày hoảng sợ cũng làm cho người ta yêu mến, chứ nếu như giống Đông Thi, phỏng chừng đã sớm có kẻ vác gậy tới đây rồi.
"Vậy nàng hiện tại đã gặp phải chuyện gì?" Tiêu Bố Y muốn nói lại thôi.
Hàn Tuyết trên mặt lộ ra vẻ bi phẫn, "Khải dân Khả Hãn khi còn tại thế, xử sự hòa nhã, tuy đối với Thiên tử Đại Tùy xưng thần tiến cống, nhưng trong nội bộ Đột Quyết ngược lại vẫn hòa thuận chung sống, bình an vô sự".
"Nhưng từ vài năm trước Khải dân Khả Hãn tạ thế, con của hắn là Thủy Tất Khả Hãn lên ngôi, lộ dần ra dã tâm lang sói.
Thủy Tất Khả Hãn vốn là người hùng tâm bừng bừng, muốn nhất thống Đột Quyết, lại bởi vì Thánh thượng muốn tạo dựng thành công vĩ đại nên cực kì hiếu chiến, hơn nữa Thánh thượng ba lần chinh phạt Triều Tiên không thành, làm cho dân không lầm than, đã tích oán rất nhiều, làm cho hắn khởi ý khinh thị".
"Thủy Tất Khả Hãn bởi vì xem thường Đại Tùy, cho nên muốn xuôi Nam xâm lấn, các bộ lạc Đột Quyết vốn bình an vô sự, hắn lại dung túng tranh đấu xâm thực lẫn nhau, người trong tộc của ta vốn từ trước đến giờ luôn yếu thế, hiện tại đã muốn thoi thóp hơi tàn rồi! Ta khi ở Tây kinh, thương xót người trong tộc nên đã quay trở về tộc, không khi đến cách Mã ấp không xa, bởi vì bị xem là nữ nhân Trung Nguyên,nên bị người Đột Quyết tấn công bắt đi, ta vốn có một lão nô, chỉ vì phân trần với họ nên bị giết chết".
"Ta bị bọn họ bắt lấy, bởi vì biết tiếng Đột Quyết, cho nên nói dối là biết Tù trưởng một bộ lạc, bọn họ lúc này mới do dự, muốn dẫn ta đi chứng thực.
Nhưng nếu không gặp các người, giờ phút này ta cũng chỉ sợ đã thành thê thiếp nô tỳ của bọn họ…"
Tiêu Bố Y nghe thấy những mối quan hệ phức tạp bên trong, cũng thấy đau đầu, chỉ biết thì ra đại thủ lĩnh của Đột Quyết cùng Đại Tùy giao hảo, hiện tại đại thủ lĩnh kế nhiệm thì lại xem thường, các bộ lạc Đột Quyết thì không ngừng nội đấu, Hàn Tuyết này ôm tinh thần bất khuất trở về cứu vớt tộc nhân…
Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Tiêu Bố Y nhịn không được liền hỏi, "Nàng chẳng qua chỉ là hạng nữ lưu trói gà không chặt, còn chưa tới được bộ lạc thì đã bị bắt hai lần, nàng có năng lực gì mà có thể cứu vớt được tộc nhân?"
Hàn Tuyết trên mặt chợt đỏ bừng, cúi đầu xuống, cũng không nói lời nào.
Tiêu Bố Y nhìn nàng một lúc, cũng chợt hiểu ra, lẩm bẩm nói: "Nữ nhân vốn liếng lợi hại nhất thật ra chính là bản thân mình, ngươi đẹp như hoa, phong thái đoan trang, nói vậy cũng đã chuẩn bị lấy tấm thân dựa vào một thân đại thụ, sau đó liên hợp mà chấn hưng bộ lạc?"
Hàn Tuyết khẽ run lên, bộ dáng khó có thể tin mà ngẩng đầu nhìn, "Nghe nói Trung Nguyên địa linh nhân kiệt, quyền mưu vượt xa người nước khác, ta lúc ở tại Tây kinh, cũng đã rất tán thưởng, nhưng không nghĩ tới…"
Nàng muốn nói cái gì đó, rốt cuộc lại nhịn lại, Tiêu Bố Y cũng tiếp lời, "Nàng không nghĩ đến một thổ phỉ không đáng để vào mắt ở miền biên thùy, mà lại có đầu óc như vậy?"
Hàn Tuyết muốn nói đúng là như vậy, nghe được Tiêu Bố Y như đi guốc trong bụng mình, có chút kinh ngạc liếc nhìn hắn.
"Không phải có đầu óc, mà là thông minh hơn người" Hàn Tuyết thật lòng nói: "Ta biết nơi nào cũng có người tốt, cũng có kẻ ác, lúc trước khi ta bị bọn họ bắt đi, cũng đã nghĩ đến chuyện liều chết.
Tiêu gia, nhưng ta lại không ngờ lại gặp được người, khi bị các người bắt lên sơn trại, ta thực lo lắng không yên, nhưng đêm qua người," Hàn Tuyết nói tới đây sắc mặt chợt hồng lên, tình dù chưa động, nhưng cũng đã thật tình chân ý, "Ta biết người là người tốt, đối với người cũng không dám hy vọng gì xa vời người cứ như vậy mà thả ta ra, ta chỉ cầu người sau khi muốn ta thì hãy để cho ta trở về cứu vớt người trong tộc".
Tiêu Bố Y nghe khẩu khí của Hàn Tuyết, liền biết nàng ở trong tộc cũng có chút uy vọng, trong lòng chợt động, "Nàng hình như trong tộc cũng có chút uy tín?"
Hàn Tuyết trong lòng rùng mình, chợt nhận thấy mình cũng đã nói hơi nhiều.
Vốn họa hổ, họa bì, nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm, nếu là tiểu tặc bình thường, Hàn Tuyết tuyệt đối sẽ không để lộ ra thân phận của mình.
Nhưng bằng vào trực giác của nữ nhân sau một ngày ở chung, nàng đã nhận định Tiêu Bố Y cũng không phải là thường nhân.
Trong tộc của nàng hiện nguy cơ trùng trùng, nàng mới phải sốt ruột mà quay về, lần này cũng là ăn cả ngã về không, nói thật ra để hy vọng Tiêu Bố Y đồng tình, nhưng khi thấy bộ dáng của hắn có chút là lạ, ngược lại làm cho nàng có chút hối hận vì đã lộ ra chân tướng.
Nếu Tiêu Bố Y cho rằng Hàn Tuyết là một món lợi lớn, đưa ra một cái giá rất cao, thì bản thân mình ngược lại cũng khó mà trở về tộc, còn có thể mang thêm phiền toái?
"Các người là người của bộ lạc nào?"
Tiêu Bố Y thật không có nghĩ nhiều như là Hàn Tuyết, hắn chỉ cảm thấy sơn trại hiện tại cũng đang mò mẫm.
Tiêu Đại Bằng cùng Tiết Bố Nhân tuy nói là