"Ân công, sao lại là người? Hoan nghênh hoan nghênh, đương nhiên là hoan nghênh, chỉ tiếc ta hiện tại có thể xem như là đang bị giam lỏng, chỉ sợ liên lụy đến người, đúng rồi, người sao lại vào đây?" Tiêu Bố Y sau khi nhìn thấy đại hán, cũng có chút không biết nói gì.
Đại hán trọng đồng cười rộ lên, "Ngàn vạn lần không cần kêu cái gì ân công đó, ta vừa nghe hai chữ này là đau đầu rồi.
Ta mấy hôm trước khi nhìn thấy các huynh đệ sinh tử của ngươi, vừa gặp là đã một ân công hai ân công không ngừng, ta nghe mà muốn ngứa cả lỗ tai".
Tiêu Bố Y lại ngẩn ra, "Người làm sao mà gặp bọn họ?"
Hắn trong lòng buồn cười, thầm nghĩ sự tình trên đời này thực sự là kỳ diệu, chuyện duyên phận đúng là rất khó cân nhắc, bản thân phí bao nhiêu tâm lực muốn tiếp cận đại hán trọng đồng, mà cũng không thể gặp được, mấy huynh đệ không ngờ lại gặp được người này trước cả hắn.
"Đêm đó ta đuổi theo Nguyệt Quang, cuối cùng cũng không đuổi kịp" Đại hán trọng đồng lại thở dài một tiếng.
Tiêu Bố Y ngẩn ra, giây lát tỉnh ngộ lại, "Người nói là con ngựa đầu đàn kia sao? Chẳng lẽ với bản lĩnh của ân công, của huynh đài, mà vẫn đuổi không kịp nó?"
Hồi tưởng lại cảnh tượng vạn mã nhảy chồm lúc trước, một thớt ngựa tuyệt trần như ánh trăng chảy xuôi dẫn đầu lại xuất hiện trước mắt Tiêu Bố Y, thầm nghĩ cái tên Nguyệt Quang này cũng rất là thích hợp, nhưng không nghĩ đến đại hán trông thô lỗ như thế, đặt tên cũng thực hay.
Đại hán trọng đồng đã ngồi xuống đất, đưa tay vỗ bàn, cười khổ nói: "Không phải thớt ngựa kia, thì còn có thớt ngựa xứng với cái tên Nguyệt Quang này nữa? Ta vốn muốn đi tìm Hãn huyết bảo mã trong truyền thuyết, chẳng qua đường xá thực sự xa xôi.
Ta sau khi giúp các ngươi giải quyết đám lính Đột Quyết xong, thì thằng một đường hướng Tây…"
Lại thấy ánh mắt Tiêu Bố Y lộ ra vẻ cảm động, muốn nói cái gì đó, đại hán vội vàng xua tay, "Không cần cảm ơn, các huynh đệ của ngươi đã nói cảm ơn rồi, ta cả đời này cũng chưa từng nghe quá nhiều như vậy".
Tiêu Bố Y bất giác mỉm cười, thầm nghĩ đại hán tính cách cũng rất là sảng khoái, bản thân vô tình chém hắn hai đao, hắn lại không chút để ý, còn cùng mình nói chuyện phiếm, chỉ dựa vào tính cách này, đã làm cho người ta tin tưởng.
Trong lòng chợt động, Tiêu Bố Y hỏi: "Chẳng lẽ người trên đường đi Tích cái gì hà đó thì gặp Nguyệt Quang này?"
Đại hán trọng đồng đưa ngón tay cái, tựa hồ biết tình cảnh xấu hổ, áp thấp thanh âm cười nói: "Ngươi nói không sai.
Ta lúc trước gặp mấy huynh đệ các ngươi không rời nhau, sinh tử gắn bó, cũng làm ta cảm động mà ra tay cứu mạng.
Đám Đột Quyết này không nói đạo lý, ta liền giết để ngừng giết, giết cho đến khi đám con mẹ nó Đột Quyết này sợ mới thôi".
Tiêu Bố Y nghĩ đến sự uy phong của hắn lúc trước, chậm rãi gật đầu, "Giết để ngừng giết, cũng chỉ có thân thủ của huynh đài mới có thể làm được, chúng ta sau đó đàm luận, đối với võ công của người thực sự là khâm phục không thôi".
"Trên đời này võ công cũng không phải là quan trọng nhất, còn rất nhiều lắm thứ chúng ta không cách nào theo đuổi" Đại hán trọng đồng trong mắt lại xuất hiện chút thất vọng, hồi lâu mới đổi về tài, "Tiêu huynh đệ, ta khi lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, võ công của ngươi thật sự là cái rắm chó cũng không thông, gần đây hình như đã cao minh hơn một chút, chẳng qua cũng đã là giới hạn của cao minh".
Tiêu Bố Y cười khổ, nếu là người khác nói võ công của hắn không tốt, hắn ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng không vui, nhưng đại hán trọng đồng nói ra, hắn thật sự không có gì để nói.
"Ta thưởng thức nhất đối với ngươi không phải là võ công, mà là dũng khí, nghĩa khí, còn có sự thông minh nữa" Đại hán trọng đồng khẽ cười nói: "Lão Tử đối với người thưởng thức nhất chính là hán tử có nghĩa khí, có dũng khí, khẳng khái đảm đương, còn cái loại nam nhân ẻo lả, nhìn thấy nữ nhân đã muốn khi dễ, có cầu lão tử, lão tử cũng mặc kệ hắn".
Hắn nói như thiên mã hành không, đông một câu tây một câu, Tiêu Bố Y không biết hắn có phải chỉ Hàn Tuyết hay không, bất giác trên mặt khẽ nóng lên.
"Chẳng qua lúc ấy ta chỉ muốn tìm Hãn huyết bảo mã, cho nên cũng không quản các ngươi nữa, phỏng chừng đám Đột Quyết kia đã chạy về với mẹ, không dám để ý tới các ngươi nữa" Đại hán trọng đồng rốt cuộc lại nhớ tới chủ đề chính, "Ta tiếp tục nhằm hướng Tây, vốn nghĩ phải tới Du Lâm, không nghĩ đến lại gặp được Nguyệt Quang".
Đại hán trọng đồng trong mắt mông lung, hồi lâu sau mới nói: "Nói lời thật, ta đời này cũng nhìn thấy không ít ngựa tốt, phỏng chừng so với nữ nhân còn nhiều hơn, nhưng thực sự cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua con ngựa nào chạy nhanh so với Nguyệt Quang được.
Tiêu huynh đệ, ngươi nhất định nghĩ ta xấu xí, không có nữ nhân nào để ý tới?"
Tiêu Bố Y nhất thời ngẩn ra, không biết hắn vì cái gì mà nói như vậy, hơn nữa xem ra đối với mình cũng nói lời thật lòng, hồi lâu mới nói: "Thứ cho ta nói thẳng, huynh đài đích xác không tính là anh tuấn, chẳng qua nam nhi quan trọng chính là tấm lòng cùng sự can đảm, chứ không phải là tướng mạo.
một nữ nhân nếu chỉ xem tướng mạo của người, thì nàng ta thực sự là nông cạn, một khi đã như vậy, thì nàng ta làm sao là lọt vào pháp nhãn của huynh đài?"
Khi hắn khích lệ Khả Đôn, nhiều ít cũng có chút tư tâm, nói những lời không đúng với lòng, nhưng nhưng lời nói với đại hán trọng, là phát ra từ nội tâm.
Hắn cùng đại hán trọng đồng đã ngồi nói chuyện cũng khá lâu, thế nhưng chưa bao giờ lưu tâm đến tướng mạo của hắn.
Chỉ bởi vì trên người hắn có thể nói là hào khí tận trời, làm cho người ta quên đi mọi chuyện khác.
Đại hán trọng đồng hai mắt nhìn hắn, hồi lâu mới cười nói: "Chỉ bằng mấy câu nói đó của huynh đệ, ta biết những tục vật tuyệt không thể sánh với huynh đệ".
Tiêu Bố Y không biết tục vật mà hắn nói là ai, cũng không hỏi, đại hán trọng đồng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Nữ nhân thích ta cũng có mấy người, nhưng ta thích lại chỉ có một.
Đáng tiếc chính là, nàng thích không phải là ta, mà là nghĩa đệ của ta, ta không tiện tranh với nghĩa đệ, mà cũng sợ không tranh lại hắn, nên chỉ có thể buông tha".
Tiêu Bố Y nghe đến đó, trong lòng chợt động, mơ hồ bắt giữ được cái gì đó, mà lại khó có thể miêu tả được.
Đại hán nói tuy bừa bãi, nhưng cảm xúc sâu sắc, đã xem Tiêu Bố Y như là bằng hữu.
Đại hán trọng đồng trên mặt thoáng hiện vẻ thất vọng, rồi quay trở lại đề tài, "Ta khi lần đầu tiên nhìn thấy Nguyệt Quang, thì đã thích nó, nhưng tốc độ của nó thật sự quá nhanh, khinh công lão tử không kém, trên đời này có thể so với ta cũng không có mấy, vượt qua ta thì hiện tại cũng chưa từng thấy, nhưng sức chịu đựng lại không bằng nó.
Ta cùng nó đuổi bắt cũng đã qua hơn nửa cái thảo nguyên, đoạn đường từ Du Lâm đến Tử Hà, lão tử cởi giày, giày cũng có thể quen thuộc lộ trình mà tự động qua lại".
Tiêu Bố Y cười rộ lên, "Tinh thần bám riết không tha của huynh đài thực sự làm cho người ta khâm phục".
Hắn bình thản nói một câu lại làm cho đại hán tinh thần rung lên, đại hán lại tiếp tục nói, "Đêm đó khi ta gặp ngươi thực sự có chút mệt mỏi, vốn định ngủ một đêm, trời sáng lại tiếp tục truy đuổi Nguyệt Quang.
Không nghĩ đến ngươi lại đi tới, đánh thức mộng đẹp của ta, một cước của ngươi thiếu chút nữa đã giẫm lên đầu của ta".
Tiêu Bố Y cười khổ, "Tại hạ bản lĩnh thấp kém, không thể nắm rõ xung quanh, cũng không biết huynh đài ngủ ở trên cỏ".
Đại hán trọng đồng cười rộ lên, "Chỉ đùa với ngươi thôi, ta lúc ấy cách ngươi không xa, vốn nghĩ đến chỉ là cô hồn qua đường, lại phát hiện là ngươi, còn đang luyện đao, nhịn không được xem vài lần, cảm thấy so với lúc trước cũng đã có chút môn đạo, nhưng ta không nghĩ đến ngươi lại có thể phát hiện ra ta".
"Ta không biết là người, ta chỉ biết là có người