Edit: Cửu Linh
Tô Tô vừa mở mắt ra liền thấy có một nam nhân đang nằm cạnh mình, nàng có hơi thất thần một lát.
Nàng muốn hô to phi lễ, nhưng lại phát hiện mình không có việc gì. Mà nam nhân kia tay lại bị trói tay ở sau lưng, cả người trần trụi, tựa vào thành giường, phẫn uất nhìn nàng.
“Anh... Anh là ai?” Tô Tô do dự hỏi.
“Tô đại tiểu thư, người lại đang đóng kịch gì vậy?” Đối phương trào phúng trừng nàng, “Làm ra cái loại việc vô liêm sỉ thế này với tại hạ, người còn muốn giả vờ mất trí nhớ nữa hay sao?”
Lời thoại này sao có chút quen tai vậy… Tô Tô biểu tình có chút hoảng hốt, sau đó nhảy dựng lên, chỉ vào đối phương hô: “Diệp Kinh Cức, anh là Phiêu Kị tướng quân Diệp Kinh Cức?”
Trên mặt nam tử tuấn mỹ kia hiện lên một tia bức nhục, lạnh lùng nói: “Nếu đã chơi đủ rồi, có thể thả tại hạ đi rồi chứ?”
Hắn nói đầy vẻ cam chịu. Trong nháy mắt, Tô Tô thầm thương cho số phận bi thảm của mình.
Nàng xuyên không rồi, xuyên không vào trong chính tiểu thuyết mình viết ra «Tô Tô cùng nàng bảy nam nhân của nàng ta»…
…Tha thứ cho nàng năm đó tuổi nhỏ vô tri, mỗi chữ viết ra đều là trời đánh. Sáu năm sau, khi đọc lại, ở trong nhà vệ sinh khóc một mình. Cuối cùng, sau một hồi lau nước mắt, vừa mở mắt ra thì đã xuyên không rồi, nhập vào thân xác của nữ chính, đích nữ phủ Tể tướng - Tô Tô.
Tuy rằng sáu năm trước, nàng tra từ điển, dùng hết những từ đẹp đẽ nhất từ xưa đến nay, bốn chữ một bốn chữ một miêu tả nữ chính, để nàng ta chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, mi phi sắc vũ, hương khí tứ dật...
Nhưng cũng không che giấu được sự thật rằng, đối phương chính là tiểu tiện nhân!
Cả bộ truyện, tiểu tiện nhân này gây biết bao nhiêu là sóng gió, lúc thì thích kẻ thù truyền kiếp của nhà mình, lúc lại đùa giỡn thứ huynh trong nhà, lúc thích vua của thích khách, lúc lại cùng con tin nước bạn câu kết làm bậy…
Nói tóm lại, chỉ cần đối phương là mỹ nam, mặc kệ đối phương là ai, lai lịch như thế nào, nàng ta đều không từ thủ đoạn tấn công.
Ví dụ như vị Phiêu Kị tướng quân, Diệp đại nhân bên cạnh này, hắn bởi