Edit: Cửu Linh
“Ngươi muốn làm gì?” Tô Tô hỏi gần như nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Kinh Cức bóp chặt miệng nàng, ở phía trên hôn nàng một cái, sau đó quay đầu đi, chán ghét xì một tiếng khinh miệt.
“Ta chỉ muốn cho ngươi hiểu rõ một điều.” Hắn cởi thắt lưng của nàng, cầm ở trong tay, khinh thường nhìn nàng.
“Điều gì?” Tô Tô lạnh lùng nói.
“Ngươi quá bẩn.” Diệp Kinh Cức lạnh lùng nói, “Cho nên, đừng đến gần đệ đệ ta.”
Một cảm giác nhục nhã từ bên trong toả ra, lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt, Tô Tô cảm thấy mình đang bị lửa giận của bản thân thiêu chết đến nơi. Nàng nằm ở trên giường, ngẩng đầu ngước nhìn nam nhân đang ngồi trên người mình, ánh mắt bừng bừng tức giận:
“Chẳng lẽ ngươi rất sạch sẽ à? Phải, trước kia ta đúng thật là rất hoang đường. Nhưng trừ lúc hạ dược ngươi một lần, ta có làm chuyện nào có lỗi với ngươi không? Ta không có! Chẳng những không có, ta còn mạo hiểm cứu ngươi và đệ đệ ngươi! Còn bất chấp nguy hiểm thu nhận các ngươi, vì các ngươi sửa lại án oan. Nhưng mà ngươi thì sao? Đối mặt ân nhân cứu mạng, ngươi đã làm cái gì?”
Diệp Kinh Cức sửng sốt.
Hắn nhìn thiếu nữ trước mắt, để tay lên ngực tự hỏi chính mình. Đúng vậy, là vì sao chứ? Vì sao ta lại đối xử với nàng ấy như vậy?
Lần đầu tiên ta nghe thấy cái tên này là từ trong miệng của các tướng sĩ. Sau khi đại thắng biên quan, thánh chỉ hạ xuống, triệu đại quân về kinh. Trên đường tướng sĩ dặn đi dặn lại, đợt lát nữa khi vào kinh thì nhất định phải đeo mặt nạ vào. Nếu không có thì lập tức đi vào cửa hàng mua lấy một chiếc để đeo, Đường Tăng thì đẹp trai quá, tốt nhất là mua mặt nạ Trư Bát Giới đi.
Ta lúc đó không hiểu ý của tướng sĩ là gì, tướng sĩ đó đành phải nói thẳng tên nàng ra, rồi đau lòng nói: “Nếu ngài muốn bảo toàn tính mạng thì hãy tránh xa đại tiểu thư Tô gia ra!”
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, là ở trên đường Chu Tước ở kinh thành, một tướng sĩ có ý tốt mua cho ta một chiếc mặt nạ Trư Bát Giới nhưng ta nhất quyết không chịu đeo, bởi cảm thấy đó là làm nhục quân y. Cuối cùng ta mặc trang phục tướng quân như cũ, cưỡi hắc mã, tay cầm ngân thương, dẫn đầu đoàn quân đi vào kinh thành.
Lúc này, tin thắng trận từ biên quan đã truyền tới kinh thành, hai bên đường là các bá tánh hân hoan chào đón, còn có không ít cô nương xinh đẹp cầm đoá hoa tươi ném vào bọn ta.
Nàng khi ấy cũng đứng ở trong đám người. Xét về tướng mạo, nàng giống như một bông hoa mẫu đơn chiếm cứ cả một vườn xuân, khiến ta không nhịn được mà phải ngắm nhìn nàng rồi cười với nàng ấy.
Sau đó, nàng cố chạy về phía ta, phi ngựa đuổi theo và hét lớn: “Mau nhận lấy tú cầu của ta này!”
Ta giơ tay đón lấy tú cầu. Đây thậm chí không phải là tú cầu, rõ ràng là quả cầu bằng hoa mà các tiểu thư nhà quyền quý vẫn thường hay đá, được khâu dày đặc, không có góc cạnh.
Đây có vẻ là một khởi đầu rất tốt.
Ta ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đối diện, chợt nhận ra mình không còn trẻ nữa, trong nhà cũng nhiều lần hối thúc mình cưới vợ sinh con, khuếch đại Diệp gia. Cũng không biết vị phía trước là cô nương nhà ai, năm nay bao nhiêu tuổi, tính tình ra sao?
Ta nhận lấy hoa cầu, quay đầu lại, liền thấy tướng sĩ đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng thương hại.... Ngày thường bọn ta hay dùng ánh mắt này để nhìn người chết!
“Ngươi định làm gì thế?” Ta nghi ngờ hỏi.
Tướng sĩ chỉ vào quả cầu trong tay, run giọng nói: “Mau tìm một chỗ hủy thi diệt tích!”
Ta lại không đồng ý, cảm thấy hành vi này quá không hợp lý, dù sao cũng là tâm ý của tiểu cô nương nhà người ta, nếu như bị hủy hoại lại cảm thấy có chút tiếc nuối. Trước mắt cứ giữ quả cầu này lại, rồi nghe ngóng một chút, xem có thể hỏi là cô nương của nhà nào.
Nhưng cũng không ngờ rằng, hai ta lại gặp nhau sớm tới như vậy.
Lần thứ hai gặp lại là ở trong phủ Tể tướng. Có người báo với ta, Tô đại tiểu thư hoang dâm nổi danh khắp kinh thành dẫn người đến biệt quán, định cướp đoạt những chàng trai cường tráng! Khi nghe tin này, ta còn tưởng tai mình nghe lầm, cho đến khi người báo tin thề độc thì ta không thể không tin và không khỏi thở dài, sức chiến đấu của nữ nhân kinh thành còn ngang với quân Hung