Edit: Cửu Linh
"Thực ra ông ấy không con dạy con gì cả." Tô Tô không muốn nói dối quá nhiều để chừa chút đường sống về sau cho mình, vì thế nàng liền nói, "Ông ấy chỉ chỉ vào núi sách phía sau và bảo con ra đọc."
Tô Trung Chính chỉ vào tờ giấy Tuyên Thành trên bàn và nói: "Văn thể này cũng là học từ trên núi sách kia?"
"Đúng vậy." Tô Tô nhắm mắt lại, khóe mắt giật giật, lộ ra vẻ đau đớn không chịu nổi, "Quyển sách này... Gọi là《Đề thật về thân luận của nhân viên công vụ những năm qua》!"
Tô Trung Chính không hiểu gì, mặc dù không biết "nhân viên công vụ" là gì, nhưng có thể cải tạo một thiếu nữ thiểu năng biết am hiểu lý lẽ, đấy chắc chắn là một cuốn sách tốt!
"Còn xem cái gì nữa?" Tô Trung Chính vui vẻ hỏi.
"Còn có《Mười nghìn câu thực hành trắc nghiệm của nhân viên công vụ những năm qua》, 《Mười nghìn câu lý luận đồ họa》,《Giải thích chi tiết các câu hỏi về xác xuất》,《Phân tích điểm nóng những năm qua》,《Giải thích chi tiết các câu hỏi thực tế trong phỏng vấn》. Khụ khụ khụ...." Tô Tô cảm thấy khó thở, nàng bỗng nhiên mở mắt ra, thở hổn hển, "Thật là khinh khủng, ta không muốn nhớ lại...."
Tô Trung Chính lại càng không hiểu, ông học với ân sư ba năm, vốn tưởng mình đã học được hết tất cả những thứ trên người ân sư nhưng bây giờ ngẫm lại vẫn còn phải học nhiều lắm! Khi ông đắc ý và dừng việc học lại thì ân sư đã bước vào giai đoạn mới rồi. Chắc gần đây lão nhân gia đang viết sách, gì mà lý luận đồ họa, gì mà xác suất, ông hoàn toàn không hiểu gì hết! Đúng thật là sâu không lường trước được!
Tô Trung Chính cảm thấy có hơi ghen tị! Không những ghen tị với con gái mà còn ghen tị với con khỉ bên cạnh ân sư, nó có thể cùng nghe cái "nhân viên công vụ" gì kia.... Có vẻ như sau một thời gian dài không ở bên cạnh ân sư nghe giảng, ngay cả con khỉ cũng trở nên khác lạ!
"Nào." Tô Trung Chính đẩy Tô Tô đến mép bàn ngồi, "Mau viết những cái trọng tâm của sách, không, viết toàn bộ sách đi."
Ta phi! Ai có thể viết toàn bộ sách ôn thi công chức hả?! Nếu có thể viết được thì ta đã sớm thi đậu công chức rồi!
"Khụ khụ, cha.... " Tô Tô vô tội nhìn ông, "Con quên rồi."
"Cái gì? Quên rồi?" Sắc mặt Tô Trung Chính đột nhiên trở nên không tốt, "Thứ quan trọng như thế sao con có thể quên hả?! Mau nhớ lại, cố nhớ lại đi con!"
"Nhưng con thật sự quên mất rồi!" Tô Tô ngượng ngùng nói, "Cha cũng biết con không thích đọc sách mà. Lão nhân kia cứ ép con đọc nên mỗi quyển con chỉ lật vài trang đọc. Đại khái là nhìn mặt trước thì không nhìn mặt sau, nếu nhìn mặt sau liền quên mất mặt trước...."
Tô Trung Chính giơ một ngón tay chỉ vào nàng, tức giận đến mức chòm râu rung dữ dội. Một lúc sau, ông tức giận tát vào đầu nàng: "Con cái đồ.... Con gái bất hiếu!"
"Ai da!" Tô Tô vội ôm đầu, "Còn có thể trách con sao? Lão nhân gia kia cũng đã nói, để con tùy tiện xem, tùy tiện học. Có thể học càng nhiều thì càng tốt!"
Tô Trung Chính có thể phản bác lời của Tô Tô, nhưng không thể phản bác lời của Hoàng Sơn lão nhân.
Ông lại thổi chòm râu, nhìn chằm chằm Tô Tô một hồi, cuối cùng nhắm mắt lại rồi thở dài: "Quên đi, là ta quá tham lam... Con một người ngốc nghếch một chữ không biết có thể đạt được thành tựu như bây giờ, ta cũng bằng lòng rồi."
Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, biết lần này mình rốt cuộc cũng cho qua chuyện được rồi.
Tiếp theo nên nói chuyện chính sự.
Tô Tô chỉ vào tờ giấy Tuyên Thành trên bàn rồi nói: "Cha, Thái phó muốn khởi xướng phong trào cải cách văn thể.... Nhưng không phải lấy danh nghĩa của con mà lấy chính danh nghĩa của hắn."
Nói tới đây, nàng cười mỉa mai, nói tiếp: "Hắn nói thanh danh con quá xấu, nếu để người khác biết người sáng tạo văn thể này là con thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến công cuộc cải cách."
"Haha, cậu ta thật tưởng bở." Tô Trung Chính cười lạnh, "Muốn ngựa chạy nhưng lại không muốn cho nó ăn cỏ đây."
Cũng khó trách khi Nam Bình rời đi sắc mặt khó coi như vậy.
Có vẻ như Tô