Edit: Cửu Linh
Tô Tô nghi hoặc nhìn hắn: “Ta bị bệnh thì ngươi lo cái gì? Chồn chúc Tết gà à?”
“Ta là chồn, vậy ngươi là cái gì?” Diệp Kinh Cức lạnh lùng nói.
Hai người trừng mắt với nhau một hồi, sau đó hừ lạnh một tiếng với đối phương.
Sau khi hừ lạnh xong, hai người đồng thời cười lạnh với đối phương: “Học ta làm gì?”
Nói xong, hai người lại trừng mắt với nhau.
Ngay khi Tô Tô nghĩ mình sắp biến thành chọi mắt với gà thì Diệp Kinh Cức rốt cuộc gạt mắt sang một bên, ho khan một tiếng: “Ta không phải lo lắng cho ngươi, mà là.... Lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng ngươi.”
Tô Tô nghe xong câu này suýt nữa là nôn ra máu: “Đứa nhỏ nào? Ngươi đừng có ngậm máu phun người, hủy hoại trong sạch của ta!”
Bên ngoài trời mưa như trút nước, trong phòng một mảnh tối đen. Tuy không đến mức nhìn không thấy năm ngón tay, nhưng khi nhìn người và vật chỉ có một đường nét, còn những cái khác thì không rõ.
Tô Tô biết Diệp Kinh Cức đang nhìn mình, nhưng lại không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn. Nhưng mà theo nàng nghĩ, sắc mặt có thể đen lắm đây. Ánh mắt hắn nhìn mình luôn là oán hận, chán ghét, khinh thường, chẳng khác gì nhìn một đống rác.
Gặp nhau thì liền đấu khẩu. Nếu như để hắn biết, nguyên chủ thân thể này cho tới nay chỉ yêu mỗi mình hắn, chẳng sợ thanh danh bị hủy hoại, vẫn luôn vì hắn thủ thân như ngọc, hắn sẽ toát ra biểu tình gì đây?
Hắn chắc chắn sẽ không tin.
Cũng chỉ có thể trách, nguyên chủ vận khí không tốt, dùng phương thức thô bạo như thế để ngủ với hắn nhưng hắn lại không sa vào lưới tình.
Người hiện đại đều biết, ngày thường mà vận động lớn quá sẽ có khả năng dẫn đến rách màng trinh. Tô đại tiểu thư trước đây có khoảng thời gian giảm béo, mỗi ngày toàn vận động mạnh, rất có khả năng đã bị rách từ lúc đó rồi, nhưng mà người cổ đại lại không biết. Trong đêm động phòng hoa chúc, nhà trai sẽ đặt dưới người tân nương một chiếc khăn lụa màu trắng. Hôm sau sẽ kiểm tra trên đó có vết đỏ nào không, nếu không có, có khả năng sẽ trở mặt không nhận người, đuổi tân nương về nhà mẹ đẻ.
Bởi vậy tạo ra không ít án oan, nguyên chủ này là một trong số đó.
Diệp Kinh Cức chắc chắn không biết, cũng sẽ không tin đêm đó kỳ thật là lần đầu tiên của nguyên chủ thân thể này.
Mà Tô Tô cũng sẽ không nói cho hắn biết.
Để cho quá khứ của nguyên chủ thân thể này, tình cảm của nguyên chủ thân thể này cứ theo mưa đêm bên ngoài, theo bóng đêm và bình minh trôi đi đi.
“Còn có chuyện gì không?” Tô Tô nhìn khuôn mặt vô hình trước mắt và hỏi, “Nếu không có chuyện gì, ta đi ngủ đây”
“Hừ.” Diệp Kinh Cức hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Tô Tô ngồi ở trên giường, nhìn hắn mở cửa phòng ra. Gió mưa ở bên ngoài phả vào người hắn, dường như cho hắn một tầng sương mù, giống như như một bức tranh thủy mặc. Ngực bỗng nhiên nhói một cái, tình cảm thuộc về nguyên chủ thân thể này chút nữa là trào ra.
Nàng đưa tay ấn ngực, năm ngón tay khép chặt, túm lấy y phục lộn xộn.
Cửa phòng mở ra lại đóng lại.
Trong bóng tối, Tô Tô lại nhắm mắt lại.
Ta sẽ không bao giờ cho hắn biết chân tướng.
Ta sẽ không bao giờ cho hắn biết tình cảm của mình.
******
Qua một đêm không nói lời nào, hôm sau bầu trời trong xanh như được gột rửa. Cơn mưa phùn đêm qua dường như đã rửa sạch cả kinh thành. Cỏ cây xanh rờn cực kỳ đáng yêu, gió thổi mang theo một cỗ hơi ẩm tươi mát.
Sáng dậy, Tô Tô cầm máu xong, liền cảm thấy mình gần như đã khoẻ lại nên rời giường rửa mặt chải đầu, thay một chiếc váy mùa hè hoạ tiết trắng rồi đi ra ngoài. Chân đi đôi giày thêu phù dung (hoa dâm bụt) mềm mại, đế giày bước lên những bậc thang bằng đá xanh, đi về phía viện của thị vệ.
Diệp Kinh Cức nửa đêm luôn lẻn vào phòng nàng, thật sự là chú nhịn nổi nhưng thím chịu không nổi. Nàng tính đi chọn một thị vệ đắc lực tới gác, để phòng cháy,