Edit: Cửu Linh
“Này, thế này không tốt lắm đâu.” Đầu Tô Tô như có tiếng sấm ầm ầm vang lên.
Lãnh binh nghĩ rằng Tô Tô giả bộ từ chối, bèn thuận theo nàng nói: “Có gì mà không tốt~ Bình thường Thái phó vì muốn tránh người, căn bản đều trốn ở trong Đông Cung không chịu ra. Hắn là cận thần bên cạnh Hoàng Thượng lại quản lý nội các. Nếu hắn không chịu ra, chúng tiểu nhân không có biện pháp gì mang hắn ra ngoài, cũng không thể đột nhập hoàng cung bắt cóc hắn ra được.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Đại tiểu thư, người đừng cô phụ nỗi khổ tâm của chúng tiểu nhân.” Đám thuộc hạ cũng khuyên nhủ, “Vì để hãm hại hắn vào ngục, bọn tiểu nhân đào hố khắp nơi, mất cả một đêm mới tìm được một cỗ nữ thi vừa chết chưa được bao lâu, vứt ở trước cửa nhà hắn để hãm hại hắn!”
Trời đất ơi! Các ngươi dám làm chuyện thương thiên hại lý như thế sao? Tô Tô nghe xong muốn thổ huyết, không thể cùng bọn họ thông đồng làm bậy được, phải dứt khoát từ chối đến cùng: “Không đi, không đi! Ta không đi!”
Đám thuộc hạ cảm thấy Tô Tô miệng nói là không quan tâm nhưng thực chất chỉ đang cố ra dáng chủ nhân mà thôi. Bọn họ là hạ nhân, đương nhiên cũng không thể nhìn sai ý tứ của chủ nhân được. Vì thế cả đám xông lên phía trước giữ tay chân nàng lại. Một nhóm đưa nàng lên xe ngựa, một nhóm thì nói: “Đại tiểu thư, tên đã lên dây không thể không bắn. Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng~ Người đừng lãng phí thời gian quý giá nữa! Đúng rồi… Có ai mang quần áo của đại tiểu thư tới chưa?!”
Tô Tô giờ mới phát hiện ra mình chỉ quấn một tấm lụa mỏng, quần áo còn chưa mặc tử tế. Nhìn lại đám thuộc hạ bên người này, người nào người nấy đều cao lớn, thô kệch. Nàng nhịn không được mà hai hàng nước mắt tuân rơi...
Tạm biệt nhé, sự trong sạch của ta! Tạm biệt nhé, thể diện của ta! Nhưng có điều, ta vẫn còn có tiết tháo!
Nhưng ngay sau đó, Tô Tô lại phát hiện cả tiết tháo cũng theo gió bay đi!
Xe ngựa đi được một đoạn nhưng Tô Tô vẫn chưa tìm được cơ hội chạy trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe ngựa dừng ở trước cửa đại lao. Sau đó một đám thuộc hạ khác xông lên, vây kín nàng, ngăn nàng nhân cơ hội bỏ trốn. Tô Tô đành phải ngoan ngoãn vào trong đại lao.
Cai ngục chờ đã lâu,