Edit: Cửu Linh (truyenwiki1.com by Hayashi_Nari)
Thị vệ ngẩng đầu, mặt bỗng nhiên biến sắc: “Tô.... Tô tiểu thư?”
Đám người một trận náo loạn, bá tánh kinh thành vừa mới đây còn vây quanh xem náo nhiệt thì giờ liền chạy đi mất một nửa, còn lại đều là nữ nhân....
Đám thị vệ cũng rất muốn chạy, nhưng chạy không được, chỉ có thể đứng thẳng lưng, nắm chặt binh khí trong tay, vững vàng đứng ở tại chỗ.
“Nói đi.” Tô Tô cười đi về phía trước, một tay chống nạnh, “Các ngươi muốn không khách khí như thế nào?”
Đám thị vệ cứng đờ, không dám tiếp lời nàng.
Kết quả, Tô Tô bỗng nhiên cười lạnh và nói: “Các ngươi không nói, ta đây liền không khách khí! Ta thấy mấy người các ngươi cũng anh tuấn, võ công phi phàm. Trên thế gian này không nhiều mỹ nam tử, hay là cùng ta về phủ ăn sung mặc sướng đi!”
Đám thị vệ run người không còn sức nữa, ngồi xổm trên mặt đất: “Mấy người chúng tôi đều xấu đến nỗi ma chê quỷ hờn, thật sự không lên xuất đầu lộ diện, huống chi là nhìn thấy người ta. Nếu Tô đại tiểu thư muốn vào thắp hương thì mời vào ạ!”
Thật là rượu mời không muốn lại thích uống rượu phạt, Tô Tô trợn mắt hừ một tiếng, dắt theo đám thuộc hạ chó săn đi vào trong chùa.
Trên đỉnh đầu Diệp Kinh Cức đeo đấu lạp, phía dưới đấu lạp là chiếc khăn che mặt màu đen để giấu đi dung mạo của mình, sau đó hắn lặng lẽ trà trộn vào đám chó săn, đi theo nàng vào cửa chùa.
Ngôi chùa rất rộng, khắp nơi đều là cây tùng và cổ thụ trăm năm, đàn hương uốn lượn, và có cả tiếng tụng kinh của tăng nhân nữa.
Nếu đến đây vào lúc khác, Tô Tô nhất định phải ngắm cảnh thật kỹ, nhưng lúc này nàng đang vội nên trên đường bắt gặp một vị tiểu hoà thượng, nhờ hắn dẫn đường gặp trụ trì.
Tiểu hòa thượng dẫn họ đi hết hành lang dài của Phật tháp, cuối cùng đến một căn phòng yên tĩnh trước thiền phòng.
Trước cửa cũng có rất nhiều thị vệ hoàng gia. Từ xa, Tô Tô đã nghe thấy giọng nói của một nữ nhân ở trong phòng: “Lạc Anh, theo ta đi. Chỉ cần chàng chịu đi theo ta, ta bảo đảm sẽ đuổi hết đám nam sủng trong phủ, toàn tâm toàn ý với chàng thôi....”
“Tạ công chúa yêu mến.” Giọng nói trong trẻo của Diệp Lạc Anh vang lên, cắt ngang lời đối phương, “Nhưng mà trong tâm Lạc Anh đã có chủ, chỉ có thể phụ ý tốt của công chúa....”
“Ồ? Tâm đã có chủ?” Giọng nói của nữ nhân kia trở nên nguy hiểm, “Là ai?”
“Là ta!” Tô Tô đẩy cửa vào, đưa mắt nhìn vào thiền phòng.
Trong thiền phòng trang trí rất đơn giản, một bàn trà và bốn tấm nệm hương bồ, trên bức tường đối diện bàn trà treo một bức tranh tĩnh vật, được vẽ bằng mực.
Mà khoảnh khắc khi Tô Tô đẩy cửa bước vào, mọi người trong thiền phòng đều quay đầu nhìn nàng.
Trong thiện phòng kỳ thật không có nhiều người lắm, không kể ba tên thị vệ hoàng gia đang đứng thì chỉ có ba người đang ngồi.
Một người là Diệp Lạc Anh, một người là nữ tử, còn một người chính là trụ trì.
Y phục trắng của Diệp Lạc Anh tung bay, trên eo đeo ngọc bội. Lúc nhìn thấy Tô Tô, ánh mắt hắn sáng ngời, một ánh mắt không chút che giấu sự vui mừng và ngưỡng mộ, bất kể ai nhìn thấy cũng sẽ cảm động.
“Tô Tô, sao nàng lại tới đây?” Hắn cười rồi vẫy tay với Tô Tô, ý bảo nàng lại đây ngồi.
Tô Tô lập tức đi về phía hắn, trên đường vẫn luôn nhìn nữ tử đang ngồi bên bàn trà.
Đó là một nữ nhân thật xinh đẹp, đầu búi tóc phi tiên, trên đầu có một cây trâm vàng hình chim phượng hoàng. Trên trán đính hoa vàng, tô son đỏ tươi, mặc một bộ y phục đỏ thẫm thêu hồ điệp và hoa. Còn có một dải băng màu vàng nhạt quấn quanh khuỷu tay, trông có vẻ vô cùng cao quý và lộng lẫy.
Phản ứng đầu tiên của nữ nhân là sững sờ nhìn Diệp Lạc Anh, trên mặt hiện lên một tia buồn bã, ngay sau đó quay đầu nhìn Tô Tô, khuôn mặt diễm lệ dần dần nhuốm màu khinh thường và ghen ghét, nàng ta nở một nụ cười với dụng tâm kín đáo: “Phật môn là nơi thanh tịnh, sao lại có thứ dơ bẩn đến đây.”
Tô Tô lập tức trịnh trọng nói với trụ trì: “Đúng vậy, đại sư, sao ngài còn không sớm thu phục nữ