Edit: Cửu Linh (truyenwiki1.com by Hayashi_Nari)
Sau khi dùng bữa xong, Tô Tô vốn nhiệt tình chạy đến tìm Diệp Lạc Anh, muốn cùng hắn đi dạo, tán gẫu nói chuyện. Nhưng kết quả hạ nhân trong phòng hắn báo là: “Diệp thiếu gia đã ngủ rồi, mời đại tiểu thư ngày mai lại đến ạ.”
Đi ngủ sớm vậy? Bây giờ còn chưa đến 8 giờ nữa!
Tô Tô tuy cảm thấy có điểm kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Nàng nghĩ có thể là bởi vì chuyện ở Bạch Mã Tự kia làm cho tinh thần và thể xác hắn mệt mỏi.
Vì thế nàng bèn dặn dò hạ nhân chăm sóc tốt cho hắn, một mình trở về phòng, nghĩ đến ngày mai lại đến tìm hắn.
Nhưng sáng hôm sau đến tìm hắn, hạ nhân trong phòng hắn lại nói: “Diệp thiếu gia vẫn chưa ngủ dậy, mời đại tiểu thư lát nữa lại đến ạ.”
Được rồi, Tô Tô không còn cách nào khác, chán nản đi một vòng quanh viện, mới vừa trưa liền tới tìm hắn.
Kết quả, hạ nhân lại nói: “Diệp thiếu gia đang ngủ trưa.... Mời đại tiểu thư lát nữa lại đến ạ.”
Lúc này Tô Tô mới nhận ra có gì đó không ổn!
NND, một ngày 24 giờ, huynh ấy có thể ngủ đến hai mươi giờ, huynh ấy rốt cuộc là người hay là koala vậy?!
Nàng đẩy hạ nhân ra rồi đẩy cửa bước vào: “Diệp Lạc Anh!”
Nàng vốn muốn đến hỏi tội, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của đối phương lại không thể thốt nên lời....
Căn phòng của Diệp Lạc Anh tao nhã sạch sẽ, trên bàn bày văn phòng tứ bảo, bên cạnh là một chiếc bình hoa làm bằng men ngọc cao nửa người. Bình không cắm hoa mà là cắm rất nhiều cuộn giấy. Cuối phòng có một chiếc giường, bên trong màn che lụa trắng vẽ tranh thủy mặc, Diệp Lạc Anh một tay chống đầu, dựa vào thành giường, mắt nhìn thẳng vào Tô Tô. Sắc mặt hắn tái nhợt, hốc hác tiều tụy, trông như thể hắn đang mắc một căn bệnh hiểm nghèo.
“Lạc Anh, huynh, huynh bị sao vậy?” Tô Tô tiến đến gần hắn, hai tay đặt trên má hắn, vừa đau lòng vừa buồn bã nhìn hắn hồi lâu mới quay đầu hét lớn với đám hạ nhân ở bên ngoài, “Các ngươi đều chết hết rồi à? Còn không mau mời đại phu tới đây!”
Rồi quay đầu nói với Diệp Lạc Anh: “Đám súc sinh này có phải bắt nạt huynh hay không? Huynh nói ra, ta làm chủ cho huynh.”
Diệp Lạc Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Nhìn nàng, nước mắt bỗng trào ra, làm mờ đi đôi mắt trong trẻo và xinh đẹp.
“Huynh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tô Tô cảm thấy mình cũng sắp khóc.
Hoá ra khi lo lắng cho ai đó, ta thật sự sẽ cảm thấy hạnh phúc vì người đó đang hạnh phúc, cảm thấy buồn vì người đó đang buồn, cũng cảm thấy muốn khóc vì người đó đang khóc.
Diệp Lạc Anh si ngốc nhìn nàng thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi, nắm lấy tay nàng nói: “Ta không sao.... Chỉ là muốn nằm thêm một lát.”
“Ta sẽ không quấy rầy huynh đâu.” Tô Tô ngồi xuống bên cạnh hắn và dịu dàng nói, “Ta sẽ ở bên cạnh nhìn huynh.”
Diệp Lạc Anh lại ngơ ngác nhìn nàng một hồi, cuối cùng cắn răng một cái, vươn tay đẩy nàng ra, lạnh lùng nói: “Không cần, nàng đi đi, để ta ở một mình một lát.”
Tô Tô đột nhiên bị hắn đẩy ra, trong đầu cũng không có phản ứng gì. Nàng ngơ ngác nhìn hắn thật lâu, cuối cùng miễn cưỡng nói: “Vậy được rồi, ta đi trước.”
Nàng chịu đựng nỗi buồn trong lòng, lưu luyến đi từng bước. Bước chân rất chậm, chậm đến mức chỉ cần hắn nói một câu, một chữ, nàng liền quay đầu và trở lại bên cạnh hắn....
Đáng tiếc từ đầu đến cuối, cho đến khi nàng bước ra khỏi cửa, hắn cũng không gọi nàng lại.
Cửa phòng sau lưng đóng lại, trong lòng Tô Tô cảm thấy vô cùng đau lòng.
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngày hôm qua vẫn còn tốt mà, sao hôm nay mọi thứ đột nhiên thay đổi.
Tô Tô rời khỏi nơi này với bước chân nặng trĩu, vô tình bước đến nơi ngày hôm qua hai người hẹn nhau. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, cây vẫn là cây của ngày hôm qua, hoa cũng là hoa của ngày hôm qua hoa, mà người lại không phải người của ngày hôm qua.
Nàng vươn tay đỡ lấy một cây trúc, đau lòng muốn khóc.
Buổi hẹn ngày hôm qua có phải là một giấc mơ? Làm sao mà sự dịu dàng ân cần của huynh ấy với ta lại ngắn ngủi như một giấc mơ vậy? Mới được chưa bao lâu mà, mới chỉ qua một đêm, tại sao huynh ấy lại trở