Edit: Cửu Linh (truyenwiki1.com by Hayashi_Nari)
Diệp Lạc Anh dường như không ngờ rằng nàng sẽ hỏi câu này nên đứng lặng một lúc lâu.
Tô Tô cũng không ngờ có một ngày mình sẽ đi cầu hôn một nam nhân.
Nàng lo lắng đến mức hai tay ở dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền.
“.... Xin lỗi.” Diệp Lạc Anh do dự một hồi, cuối cùng cười khổ, “Chúng ta không hợp.”
Dù linh cảm mình sẽ nhận được câu trả lời này nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng và bối rối khi nghe câu trả lời từ chính miệng hắn.
“Có thể cho ta một lý do không?” Tô Tô cúi đầu, cố gượng cười, “Cho ta một lý do... huynh đột nhiên không thích ta nữa.”
Diệp Lạc Anh đưa tay nắm cánh cửa khắc hoa, năm ngón tay gần như cắm sâu vào cánh cửa gỗ, đến nỗi gân xanh nổi lên, người hắn khẽ run lên.
Nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ bình tĩnh, hắn khẽ mỉm cười: “Ta cảm thấy nàng và ca ca ta rất xứng đôi.”
Đây là lý do à?! Trên đời sao lại có lý do ngớ ngẩn như thế hả?!
Tô Tô hoài nghi nhìn hắn: “Ý của huynh là gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Diệp Lạc Anh khô khan nói, “Nàng không nên tới tìm ta, đi tìm ca ca đi, huynh ấy nhất định sẽ đồng ý cưới nàng.”
Tô Tô cảm thấy nhục nhã, khi thích ta thì ôn nhu và quan tâm ta, nói ta tốt chỗ này tốt chỗ nọ. Khi không còn thích ta nữa thì không thèm liếc mắt nhìn ta lấy một cái, cứ như hận không thể đá ta sang chỗ của người khác ngay vậy!
“Tốt, tốt lắm.” Giọng nói Tô Tô có chút nghẹn ngào, “Ta xem như đã hiểu rõ ngươi. Ngươi không muốn nhìn thấy ta đúng không? Được, ta đi, ta đi là được chứ gì?”
Nàng không thèm ở đây để tìm sự khổ đau.
Thiên hạ nơi nào mà chả có cỏ lạ, cớ chi phải luyến tiếc mãi một nhành hoa? (1)
Tô Tô xoay người chạy đi, bỏ lại Diệp Lạc Anh ở sau lưng rất xa.
Diệp Lạc Anh nhìn bóng lưng nàng chạy như điên, mở miệng muốn nói nhưng cuối cùng không nói một lời nào.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó dựa lưng vào cánh cửa khắc hoa rồi từ từ trượt người xuống và ngồi ở trên mặt đất, vẻ mặt đầy đau thương, còn trong lòng đau đớn và bàng hoàng.
Tất nhiên ta muốn cưới nàng rồi. Đến bây giờ ta vẫn thích nàng như lúc đầu, nhưng mà.... Đại ca cũng rất thích nàng....
Đại ca là người mà ta kính trọng và yêu quý nhất. Từ nhỏ đến lớn, huynh ấy vẫn luôn chăm sóc cho ta, yêu thương ta, dạy ta biết chữ, dạy ta cưỡi ngựa, dạy ta đạo lý làm người. Ta sao có thể cướp đi người mà huynh ấy yêu?
“Ca ca suốt thời gian qua đều sống rất vất vả. Những gì huynh ấy làm đều vì Diệp gia và những người khác.” Diệp Lạc Anh lẩm bẩm, “Bây giờ khó khăn lắm huynh ấy mới thử nghĩ cho bản thân mình một lần. Thân là đệ đệ, ta nào có thể không tác hợp cho huynh ấy?”
“Tô Tô là một cô nương tốt, theo lý nên xứng với một tuyệt thế anh hùng.” Hắn nói tiếp, “Sức khỏe ta không tốt, ta không biết làm gì khác ngoài việc đọc sách và viết chữ. So với ta, ca ca càng ưu tú và càng hợp nàng ấy hơn....”
Hắn cố thuyết phục mình bằng những lý do này.
Nhưng lý do thực sự là gì đây?
*******
Diệp Lạc Anh nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy trong rừng ngày hôm đó khi đang đuổi theo Tô Tô.
Dưới gốc cây đại thụ màu xanh nhạt, Diệp Kinh Cức đè Tô Tô vào thân cây màu nâu, trông rất thân thiết và quấn quýt.
Diệp Lạc Anh vội vàng nấp mình ở sau rặng tre, nhìn trộm hai người qua những kẽ lá.
Hắn thấy lưỡi đại ca đang liếm tai nàng, cổ nàng, trên xương quai xanh của nàng.
Hắn thấy Tô Tô nheo mắt lại, cắn môi, vẻ mặt khó nhịn, nhưng trên mặt dần dần lộ vẻ ửng hồng quyến rũ.
Lúc bình thường, hai người khi gặp nhau đã mắng chửi nhau như thể là kẻ thù sinh tử. Nhưng bây giờ, cơ thể của hai người quấn lấy nhau, giống như hai con rắn đang dính chặt lấy nhau.
Cổ tay màu đồng của đại ca ấn vào hông nàng và nâng nàng lên, gần như nâng đỡ toàn bộ cơ thể nàng.
Hai chân nàng không thể chạm đất, nàng giãy giụa hai lần thì hai chân lần lượt cuốn lấy chân và eo của huynh ấy, giống như một cây nho mềm mại.
Sau đó, bọn họ hôn nhau trong tư thế này.
Cho dù ngày thường họ có mắng chửi nhau thậm tệ như thế nào nhưng từ góc độ của người đứng xem thì họ thực sự rất thu hút lẫn nhau.... Lời nói có thể giả bộ nhưng cơ thể còn có thể giả bộ sao? Cơ thể họ gần như không thể tách rời, cứ như hận không thể hợp thành một ngay vậy.
Cũng chính vì lý do này, Diệp Lạc