Edit: Cửu Linh (truyenwiki1.com by Hayashi_Nari)
Tô Tô cảm thấy cha mẹ mình có chút kỳ lạ, còn bậc cha mẹ cũng cảm thấy con gái mình có chút kỳ lạ.
“Việc kế tiếp sau khi đính hôn xong đương nhiên là thành thân rồi.” Mẫn phu nhân kỳ quái nhìn nàng, “Tô Tô à, con chẳng lẽ nghĩ là sau khi thành thân xong còn có thể tiếp tục đi lêu lỏng ở bên ngoài à?”
Tô Tô ngẩn người một lúc, đành phải nói cho hai người biết suy nghĩ của mình.
“Nói tóm lại, đính hôn chỉ là một kế sách tạm thời.” Nàng kết luận, “Huynh ấy mượn thế lực của chúng ta để minh oan, con mượn huynh ấy để chặn đám hòa thượng. Mỗi người đều có được thứ mình cần nên khi xong việc thì không nhất thiết phải thành thân đâu!”
Tô Trung Chính lập tức không vui, ông đập mạnh vào bàn: “Sao con dám lấy chuyện chung thân đại sự cả đời mình ra làm trò đùa hả?”
Mẫn phu nhân kéo người ông, sau đó cười với Tô Tô: “Được rồi, chuyện này cứ làm như vậy đi. Đính hôn trước thì đính hôn trước, nương sẽ làm chủ cho con!”
Tô Trung Chính nghe xong cảm thấy vô cùng lời khó hiểu, nhưng Mẫn phu nhân vẫn luôn kéo tay ông và nháy mắt với ông. Vì vậy, ông đành phải tạm thời kiềm chế, chờ Mẫn phu nhân tiễn Tô Tô đi, ông mới hỏi: “Vì sao nàng lại hùa theo nó thế?”
“Tô Tô tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, tính tình thì bướng bỉnh và ham chơi.” Mẫn phu nhân cười nói, “Nhưng dù sao nó cũng là nữ nhân, sau khi lấy chồng sinh con sẽ vì chồng con mà yên bề gia thất.”
“Nhưng bây giờ nó chỉ muốn đính hôn, không muốn thành thân kia kìa!” Tô Trung Chính nói.
“Sau khi đính hôn xong nó nghĩ rằng có thể từ hôn được à?!” Mẫn phu nhân phản bác, “Đến lúc đó, chuyện từ hôn không phải do nó quyết định mà do chính chúng ta quyết định.”
Tô Trung Chính cảm thấy cũng đúng, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu (ở nhà theo cha, lấy chồng thì theo chồng). Cho dù có từ hôn thì cũng phải do gia chủ hai nhà quyết định.
“Nhưng ta có chút không cam lòng.” Tô Trung Chính thở dài, “Nếu không phải bị đám người kia bắt ép, Tô Tô nhà của chúng ta có thể tìm được một đối tượng tốt hơn, cũng không phải chọn tên khâm phạm đang lẩn trốn này!”
Mẫn phu nhân nghĩ thầm: Có phải hôm qua chàng ngủ mơ nên mới có thể nói mấy câu ngớ ngẩn như này không?
Những lời mà Tô Trung Chính nói, bà chỉ là nghe một chút thôi chứ không tin tưởng hoàn toàn. Gì mà trong mơ nhìn thấy núi sách, trong mơ được Hoàng Sơn lão nhân truyền thụ ba quyển thiên thư? Tất cả đều là giả cả! Bà thà tin là con gái mình được Phật Tổ điềm hoá chứ không thèm tin mấy thứ kia!
Cho nên dù Tô Trung Chính có nghĩ thế nào, bà cũng ủng hộ hết mình chuyện Tô Tô quyết định đính hôn. Hai huynh đệ Diệp gia kia bà đã nhìn qua, cả hai đều là nhân trung long phượng. Nếu không phải cả nhà họ đang gặp nạn, cho dù Tô Tô có xếp hàng từ năm ngoái thì cũng chưa đến lượt!
“Đúng rồi!” Nghĩ đến đây, Mẫn phu nhân chợt nhớ ra điều gì đó, “Người mà Tô Tô nói là ai? Đại công tử hay là nhị công tử Diệp gia?”
Tô Trung Chính bèn ngẩn người. Ông nhớ lại cuộc nói chuyện với con gái vừa rồi và thấy rằng nó toàn nói là “Huynh ấy” trong suốt cuộc nói chuyện, không hè nhắc đến “Huynh ấy” là ca ca hay là đệ đệ!
Nhưng mà chuyện này không làm khó Tể tướng đại nhân được!
Tô Trung Chính lập tức gọi một hạ nhân đến hỏi chuyện, “Tối hôm qua đại tiểu thư đi tìm ai?”
Hạ nhân không biết nửa đêm Diệp Kinh Cức đột nhập vào phòng Tô Tô, y chỉ thấy Tô Tô đi tới chỗ của Diệp Lạc Anh. Vì thế liền trả lời: “Hồi bẩm lão gia và phu nhân, đêm qua đại tiểu thư đến chỗ của Diệp nhị công tử ạ.”
Tô Trung Chính và Mẫn phu nhân nhìn nhau, ừm, hiểu rồi.
“Ngươi lui xuống đi.” Tô Trung Chính chính vẫy tay bảo hạ nhân lui xuống, rồi nói với Mẫn phu nhân, “Thời gian không còn sớm nữa, ta đi thượng triều trước đây. Phu nhân, chuyện của Tô Tô và Diệp Lạc Anh giao cho nàng nhé.”
Tô Tô đáng thương không ngờ rằng, chỉ lời nói nhất thời của mình, cộng thêm một chút nhầm lẫn của hạ nhân mà dẫn đến hai ông bà già nhà mình hoàn toàn hiểu lầm đối tượng hiền tế.
Trong mấy ngày này, Mẫn phu nhân đã phái người tới tặng mấy bộ hỷ phục cho nàng từ từ chọn lựa.
Chọn cái bíp ấy! Ta không muốn mặc hỷ phục ngay khi đính hôn đâu!
Vì vậy, khi Mẫn phu nhân rời đi,