Edit: Cửu Linh
Vết máu vẫn còn chưa khô, chắc hẳn là vừa mới được viết xong.
Cai ngục trong đại lao không có bản lĩnh này, có lẽ đã nhờ tới sư gia tư vấn giúp.
Tô Tô lại càng không có bản lĩnh này, học vấn của nàng ta còn thấp hơn cả cai ngục. Nghe nói nàng ta lớn đến tuổi này rồi, còn không biết đọc, ngay cả tên của mình còn chưa biết viết thì làm sao có thể viết được văn thư ưu tú như này...
Hay là đám thuộc hạ của nàng ta viết? Có lẽ đây chính là chân tướng.
Phụ thân của Tô Tô là Tể Tướng đương triều, Tô Trung Chính. Tiên đế băng hà sớm, trước khi chết tuyển năm đại thần trong triều làm Cố mệnh đại thần, trợ giúp cho tiểu hoàng đế tuổi còn nhỏ. Cuối cùng, bốn người kia đều chết không rõ nguyên do, chỉ còn mỗi Tô Trung Chính là còn sống.
Quyền hành dần dần rơi vào trong tay lão. Nhiều người âm thầm suy đoán, lão ta ám sát bốn Cố mệnh đại thần kia để sau này lấy danh nghĩa “Hiệp thiên tử nhi lệnh chư hầu” (*). Tuy là Tể tướng nhưng trên thực tế lại là Thái Thượng Hoàng.
Có người còn ngầm trêu chọc, nói tất cả sự âm ngoan xảo trá của tám đời người đều di truyền lại cho lão. Cho nên, lão ta không thể sinh con trai, chỉ có thể sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch, ngu si mà thôi.
Tuy sinh ra đứa con gái có hơi ngốc một tý nhưng Tô Trung Chính vô cùng cưng chiều và thương yêu Tô Tô.
Bên người Tô Trung Chính nhiều kỳ nhân dị sĩ như vậy, rất có thể đã thưởng hai ba người cho Tô Tô. Bề ngoài cùng nàng ta ăn nhậu chơi bời nhưng trên thực tế là giúp xử lý hậu hoạ mà nàng ta gây ra.
Đúng thật là… Người tài giỏi lại không được trọng dụng. Thật là phí phạm nhân tài....
“Thái phó, Thái phó đại nhân.”
Nam Bình đang bóp cổ tay thở dài, Tô Tô nói với hắn toàn lời hay ý đẹp nhưng hắn chẳng để lọt câu nào, chỉ nhạt nhẽo ậm ừ vài tiếng.
“Mời.” Tô Tô cầm chén rượu trong tay, “Kính ngài ly này, từ nay về sau chúng ta xoá bỏ mọi hiềm khích.”
“Ừ, ừ.” Nam Bình chỉ thuận miệng trả lời cho có lệ, chờ