Khí hậu ở cửa khẩu Bình Cốc vào đầu mùa đông lạnh hơn Nam Chiêu rất nhiều. Trời vừa hửng sáng, sương mù đã giăng đầy cây cỏ xung quanh doanh trại Tây Hoa và Nam Chiêu. An Ninh Hề vừa dậy chưa lâu, lúc này đang ngồi sau bàn dài nghiên cứu địa hình ở Bình Cốc. Yến Lạc đứng sát bên cạnh bảo vệ với vẻ mặt có phần hơi phức tạp.
Lúc ngẩng đầu vô tình nhìn thấy nét mặt đó Yến Lạc, An Ninh Hề ngạc nhiên hỏi, "Yến Lạc, đang suy nghĩ gì thế?"
Vẻ mặt Yến Lạc lập tức quay về cung kính, mấp máy môi do dự vài lần, suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn quyết định nói: "Yến Lạc đang nghĩ... Sao quân thượng không đi gặp Phong tướng quân?"
An Ninh Hề ngớ ra, sau đó cười lắc đầu nói: "Không biết, ta có cảm thấy hiện tại trông hắn rất khác." Nàng nghiêng đầu nhìn Yến Lạc, "Ngươi cũng biết ngày trước hắn là nam sủng của bổn cung, hôm nay đột nhiên xuất hiện trước mắt bổn cung với dáng vẻ như vậy, cảm thấy có chút không quen."
Điểm không quen này nàng vừa mới phát hiện ra từ sau khi nhìn thấy Phong Dực với bộ khôi giáp đứng trên chiến trường ngày hôm qua. Sự khác biệt này còn khiến nàng giật mình hơn cả khi biết hắn mang sao Đế Vương.
Hóa ra trước kia hắn từng là như vậy.
Trả lời Yến Lạc xong, An Ninh Hề lại tiếp tục cúi đầu nghiên cứu bản đồ, như chưa hề phát sinh cuộc nói chuyện vừa xảy ra tức thì. Đúng lúc này, Vũ Chi Duệ đang canh chừng bên ngoài chợt đi vào, "Quân thượng, Trung Chu gửi thư đến."
"Hửm? Thư từ Trung Chu?" An Ninh Hề ngẩng đầu nói, "Mau đưa lên."
Vũ Chi Duệ dâng thư cho nàng rồi đứng sang một bên, vẻ mặt dường như rất lo lắng. Vào thởi điểm ba nước đang giằng co gay gắt, thân là nước đứng đầu như Trung Chu lúc này lại đột nhiên gửi thư tới, e rằng không phải chuyện gì tốt.
Nhưng Yến Lạc không còn lòng dạ nào để quan tâm chuyện này, nàng nhìn An Ninh Hề đang tập trung đọc thư mà lòng thì vẫn nghĩ về buổi nói chuyện ban nãy. Nữ hầu cảm thấy ngại nên mới không đi gặp Phong Dực, vậy còn Phong Dực tại sao lại không đến gặp người?
Mà lúc này, trong một doanh trướng cách đấy không xa, Tần Hạo cũng đang hỏi vấn đề tương tự, "Sao tướng quân không đi gặp Nữ hầu, Nam Chiêu đến cũng là vì tương trợ Tây Hoa, không đến chào hỏi người ta một tiếng, dường như không hay cho lắm?"
Phong Dực đứng đưa lưng về phía hắn, bộ khôi giáp trên người đã được thay bằng bộ đồ trắng thường ngày, mắt nhìn chằm chằm bản đồ treo trước mặt, nhìn có vẻ như đang rất tập trung nhưng lời của Tần Hạo nói thì không bỏ sót một chữ.
Không phải hắn không muốn đến gặp nàng, mà là không muốn chủ động. Nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng sự thật chính là hắn đang đợi An Ninh Hề chủ động đến tìm hắn.
Nhìn từ bên ngoài vào, những hành động hiện tại của An Ninh Hề đúng thật có vẻ như đang có tình cảm với hắn. Nhưng tâm tư Phong Dực vốn kín đáo, kinh nghiệm từng trải càng khiến hắn không được dễ dàng tin tưởng người khác. Mà trong chuyện tình cảm, tuy hắn nhận ra bản thân cũng có cảm giác với An Ninh Hề, nhưng hiện hắn vẫn chưa rõ lai lịch của nàng. Cho nên, trước khi hắn có được đáp án chính xác thì hắn quyết định dùng bất biến ứng vạn biến (*).
(*): nôm na có thể hiểu là không hành động gì đợi người ta hành động trước rồi mới đưa ra cách ứng phó :P
Có điều hắn không biết lúc này An Ninh Hề cũng đang có cảm xúc khó giải bày nên sẽ không đến gặp hắn, vì vậy trên cơ bản hai người họ như rơi vào hoàn cảnh gần trong gang tấc mà như biển trời cách mặt.
Tần Hạo thấy y không trả lời còn tưởng y đang tập trung suy nghĩ về chuyện chiến sự, nên không quấy rầy nữa quay người đi ra ngoài. Vừa ra đến cửa trướng thì thấy Lật Anh Thiến đang rảo bước tới, nhìn thấy hắn vội hỏi: "Tướng quân đang ở bên trong?"
Tần Hạo gật đầu, còn chưa kịp mở miệng hỏi có chuyện gì, Lật Anh Thiến đã nhanh chân lướt qua hắn đi vào trong trướng, chắp tay hành lễ với Phong Dực, "Tướng quân, Nữ hầu vừa dẫn theo mấy cận vệ rời đi rồi."
Phong Dực khựng người, quay phắt lại hỏi, "Ngươi nói cái gì?"
"Khi nãy mạt tướng định sang thăm hỏi Nữ hầu, không ngờ vừa đến nơi thì thấy Nữ hầu đang thu dọn đồ đạc. Mạt tướng vội hỏi thăm nghe Nữ hầu nói Lang Thanh Dạ mà nàng phái đi sứ đã bị Trung Chu bắt giam, nhờ mạt tướng nói lại với tướng quân một tiếng rồi dẫn theo hai thuộc hạ cận thân rời đi."
Phong Dực nhíu nhíu mày, vẻ mặt từ sửng sốt đã trở lại bình thường, Lang Thanh Dạ đi Trung Chu là vì giúp hắn được thừa nhận thân phận, giờ bị Trung Chu giam giữ, hẳn là có liên quan đến cuộc chiến lần này.
Hắn đi tới cạnh màn cửa, ngóng nhìn ra phía ngoài, phía doanh trại Nam Chiêu rất yên tĩnh và nghiêm trang, xa xa vài con khoái mã cuốn theo bụi cát bụi mù mà chạy, thậm chí thấp thoáng còn nhìn thấy được bóng dáng trắng ngời, người đó không ai khác chính là An Ninh Hề.
"Nữ hầu chỉ dẫn theo hai người thôi sao?"
Phong Dực hỏi nhưng không quay đầu, Lật Anh Thiến ở sau lưng trả lời: "Vâng, chỉ dẫn theo cận vệ Vũ Chi Duệ và cung nữ che mặt Yến Lạc."
Phong Dực gật đầu, "Hai người này võ nghệ cao cường, nàng ấy sẽ không gặp phải chuyện gì đâu." Hắn quay trở lại ngồi xuống phía sau bàn dài, nhìn Lật Anh Thiến hỏi, "Quân Nam Chiêu còn đóng ở đây thì sao, Nữ hầu có căn dặn gì không?"
Lật Anh Thiến lắc đầu, "Nữ hầu không nhắc tới."
Phong Dực suy nghĩ một lát, "Vậy không chừng sẽ có người đến báo lại."
Hắn vừa dứt lời, Tần Hạo vẫn đang đứng cạnh cửa liền bẩm báo: "Tướng quân, Hoắc đô đốc đang đi về phía này." Giọng nói có chút căng thẳng.
Phong Dực nhẹ mỉm cười, "Quả nhiên."
Hoắc Tiêu cùng Ngô Trinh vẫn mặc khôi giáp đi vào trong trướng, trong tay Ngô Trinh còn ôm theo một cây đàn. Phong Dực vừa nhìn liền nhận ra đó chính là cây đàn của hắn khi còn ở vương cung Nam Chiêu, không ngờ hôm nay lại thấy nó ở đây.
Hoắc Tiêu vẫn chưa thấy rõ diện mạo của người ở trước mặt đã vội chắp tay thi lễ, “Hoắc Tiêu - Nam Chiêu bái kiến tướng quân Phong Dực...." Lời còn đang nói đến khi thấy rõ mặt Phong Dực bất chợt im bặt, hai mắt Hoắc Tiêu trợn lớn.
Lúc này Ngô Trinh cũng nhìn thấy được dung mạo của Phong Dực, theo phải xạ buộc miệng thốt lên: "Công tử Tri Ngọc..." Vừa thốt xong lập tức quay đầu lại nhìn tới Tần Hạo đứng ngoài cửa, chả trách lúc đi vào cảm thấy người này rất quen, thì ra chính là hắn.
Phong Dực mỉm cười nhìn hai người, "Hai vị không cần kinh ngạc, ta chính là Tri Ngọc."
Lời thừa nhận thẳng thắn như vậy khiến Hoắc Tiêu từ kinh ngạc dần bình thường lại, hắn xoay người lấy cây đàn cổ trong tay Ngô Trinh bước mấy bước đặt lên bàn, "Chả trách Quân thượng lại bảo ta mang cây đàn cổ này sang đưa cho tướng quân, hóa ra vốn là vật về nguyên chủ."
Từng ngón tay suông dài của Phong Dực vuốt nhẹ dây đàn, cụp mi nở nụ cười khó hiểu, "Nhọc lòng Nữ hầu vẫn còn nhớ sở thích của ta."
Hoắc Tiêu chợt nhớ ra còn chuyện chưa nói, liền lui về sau một bước chắp tay khom người nói, "Phong tướng quân chắc hẳn đã biết, Quân thượng đã vì tình hình đột biến ở Trung Chu mà gấp rút lên đường đến Lạc Dương, để lại năm vạn binh mã Nam Chiêu tạm thời do ta toàn quyền tiếp quản để phối hợp tác chiến với Tây Hoa."
Phong Dực đưa mắt nhìn hắn, đứng dậy chắp tay thi lễ, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm nghị, "Vậy phải đa tạ Hoắc đô đốc rồi."
Hoắc Tiêu chắp tay đáp lễ, sau khi nói vài lời khách sáo liền cùng Ngô Trinh đi ra ngoài.
Ngô Trinh ra đến tận phía ngoài vẫn còn ngoái đầu nhìn lại phía cửa trướng, sau đó quay đầu nhìn Hoắc Tiêu thắc mắc hỏi, "Đô đốc, xảy ra chuyện gì? Một sủng nam bỗng nhiên trở thành chiến thần tướng quân tiếng tăm lừng lẫy?"
Hoắc Tiêu cũng dừng bước, quay đầu đảo mắt nhìn chung quanh một lần, rồi mới nhỏ giọng nói: "Sau này tuyệt đối không được nhắc lại chuyện này nữa, chuyện liên quan đến danh dự người khác, hơn nữa còn đang trong địa phận nước người ta, tốt nhất ngươi nên cẩn thận lời nói."
Ngô Trinh gật
đầu như đã hiểu nhưng trong mắt vẫn mang vẻ khinh thường. Nếu Phong Dực kia thật sự tài giỏi như trong lời đồn, sao lại bị lưu lạc đến vương cung Nam Chiêu làm nam sủng? Có lẽ cũng chỉ là lời đồn thổi thôi. Hắn vừa nghĩ vừa đi theo Hoắc Tiêu quay lại doanh trại Nam Chiêu.
Phía sau tiếng đàn du dương vang lên từ trong trướng của Phong Dực.
Lật Anh Thiến đứng trước mặt Phong Dực sau khi nghe một hồi không nhịn được lên tiếng hỏi: "Tướng quân, đây là khúc gì? Hình như chưa nghe qua bao giờ."
Bàn tay Phong Dực tùy ý lướt trên dây đàn, trên môi vẫn vang ý cười sâu xa, "Khúc nhạc này gọi là... Gặp nhau như không gặp...."
Hắn vừa đánh đàn vừa suy nghĩ: Nếu lần này Lang Thanh Dạ vì chuyện của hắn mà gặp bất trắc gì ở Trung Chu, vậy hắn đã nợ Nam Chiêu một món nợ ân tình không nhỏ rồi. An Ninh Hề, nàng nhất định phải giải quyết tốt chuyện này.
Cửa khẩu Bình Cốc cách Lạc Dương không xa lắm, An Ninh Hề thúc ngựa phi như bay, đến ngày thứ ba sau khi nhận được thư đã tới được hoàng cung Lạc Dương.
Lang Thanh Dạ vốn đã hoàn thành nhiệm vụ và đang dự định quay về Nam Chiêu, nào ngờ chiến sự giữa Đông Việt và Tây Hoa lần này khiến Hoàng đế Định Gia đột nhiên nảy sinh nghi ngờ. Hành động trợ giúp Tây Hoa của Nam Chiêu khiến Hoàng đế Định Gia cho rằng Lang Thanh Dạ đến thuyết phục để giúp Phong Dực, rằng mục đích của Nam Chiêu là muốn kết minh với Tây Hoa đánh bại Đông Việt.
Hoàng đế Định Gia đương nhiên biết Tây Hoa và Đông Việt đều có khả năng kiềm chế lẫn nhau, chỉ cần một trong hai nước này bị tiêu diệt, vậy nước xui xẻo bị dòm ngó tiếp theo không thể nghi ngờ chính là hoàng quyền Trung Chu.
Vì vậy, Lang Thanh Dạ vốn đang chuẩn bị về nước thì bị ông ta cho người giữ lại, sau đó gửi thư cho An Ninh Hề, yêu cầu nàng phải đích thân đến Trung Chu thương nghị, nếu không sẽ dùng tội danh muốn lật đổ giang sơn Đại Chu mà xử trí Lang Thanh Dạ.
An Ninh Hề nóng lòng cứu người, sau khi đến Trung Chu liền đi thẳng vào hoàng cung bái kiến Hoàng đế Định Gia. Lúc bước chân vào cửa cung, lòng nàng vẫn chưa hết khinh bỉ hành vi hèn hạ của Hoàng đế Trung Chu.
Hoàng đế Định Gia tiếp đón nàng trong thư phòng, có điều lễ nghi có phần không được thỏa đáng cho lắm, ông ta không dùng thân phận Vua của quân một nước triệu kiến An Ninh Hề mà tình cảm như người cậu được gặp cháu gái mình mà thôi.
Thậm chí Hoàng đế Định Gia cũng chẳng mặc long bào mà chỉ vận bộ đồ đen bình thường, ngồi sau bàn viết nhìn An Ninh Hề đang cung kính đứng phía dưới, thở dài nói, "Ninh Hề à, nói cho cữu cữu biết, có phải cháu đã thỏa thuận gì với Tây Hoa rồi không?"
An Ninh Hề hạ mí mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng nực cười, qua cách nói chuyện này xem ra Hoàng đế Định Gia vẫn coi nàng là Nữ hầu của năm xưa, nói chuyện cứ như đang dụ dỗ một đứa trẻ lên ba vậy.
"Bẩm bệ hạ, Ninh Hề không có thỏa thuận gì với Tây Hoa cả."
Hoàng đế Định Gia thấy đứa cháu gái cố ý tỏ ra xa cách với mình thì cau mày, nén không vui tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao cháu lại đi trợ giúp Tây Hoa, trận chiến giữa Đông Việt và Tây Hoa này, đáng lẽ ra Nam Chiêu vốn không nên can dự mới đúng chứ? Trước đó cháu phái Lang Thanh Dạ đến khuyên trẫm thừa nhận thân phận của Phong Dực, trẫm còn tưởng rằng cháu thật lòng suy nghĩ cho Trung Chu, lẽ nào… trong lòng cháu mang dã tâm khác?"
Câu nói sau cùng sắc bén nhấn mạnh, thế nhưng sắc mặt An Ninh Hề vẫn không chút thay đổi, vẫn đứng thẳng người, nhìn như cung kính nhưng thật ra đang quật cường đối đầu, "Bệ hạ nghĩ nhiều rồi, Nam Chiêu không hề mang dã tâm gì cả."
Ít nhất là tạm thời không có.
Hoàng đế Định Gia hừ lạnh một tiếng, "Có lẽ trẫm đã suy nghĩ nhiều rồi chăng?" Ông ta đảo liên tròng mắt cẩn thận đánh giá người trước mặt, trong lòng thầm nghĩ cách đối phó.
Tuy hôm nay An Ninh Hề không chuẩn bị mà đến, nhưng dù sao cũng đến để gặp Hoàng đế nên vẫn trang điểm chỉnh chu sơ qua, lúc này nàng mặc trên người bộ cung trang màu hồng nhạt, kết hợp với trang sức châu ngọc quý giá, ở nàng toát lên nét vừa đoan trang lại vô cùng xinh đẹp.
Hoàng đế Định Gia chợt nảy ra một ý, cười nói, "Năm nay Ninh Hề tròn hai mươi rồi nhỉ?"
An Ninh Hề thầm chấn động, chân mày thoáng cau lại, lờ mờ đã đoán ra được lời ông ta sắp nói, nhưng vẫn gật đầu.
Hoàng đế Định Gia cười càng tươi hơn, "Muốn trẫm tin Nam Chiêu không có dã tâm cũng không khó. Chỉ cần Nam Chiêu và Trung Chu kết minh là mọi chuyện sẽ không còn gì nữa. Vừa hay Ninh Hề cũng là cháu dòng ngoại của trẫm, biểu ca cháu hiện vẫn chưa lấy vợ, hai nước cậu cháu ta đừng ngại mà thắt chặt tình thân càng thêm thân đi."
An Ninh Hề thầm cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nét bình tĩnh như không có chuyện gì, "Ý của bệ hạ là Ninh Hề đồng ý dùng hôn ước để kết minh mới bằng lòng bỏ qua cho Lang Thanh Dạ sao?"
Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng êm ái, nhưng nghe kỹ mới thấy sự rét lạnh ẩn chứa ở bên trong, Hoàng đế Định Gia thấy vậy cũng hơi giật mình, sau mới gật đầu, "Không sai."
An Ninh Hề nhìn thẳng ông ta, tuy trên mặt không hề mang cảm xúc gì, nhưng sự mỉa mai trong mắt hiển hiện rất rõ ràng. Nàng chắp tay nói, "Không biết bệ hạ có thể cho Ninh Hề chút thời gian để suy nghĩ được không, dù sao hôn nhân cũng là chuyện hệ trọng, Ninh Hề muốn quay về hỏi ý lại mẫu hậu rồi mới dám quyết định."
Hoàng đế Định Gia thầm nghĩ dù sao Cơ thái hậu cũng là muội muội ruột của mình, chuyện này nhất định sẽ thành công thôi, vì vậy liền đồng ý, "Được, trẫm cho ngươi một tháng, trong vòng một tháng nếu ngươi không cho trẫm câu trả lời, trẫm tuyệt đối sẽ không giữ lại mạng cho Lang Thanh Dạ."
Lửa giận trong lòng An Ninh Hề đã sôi trào ùn ục nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, hành lễ xong rồi lui ra.
Từ khi nàng tiếp xúc với Lang Thanh Dạ tới nay, đã nhận ra được hắn là nhân tài hiếm có, vậy mà hôm nay tính mạng hắn lại trở thành cái cớ hèn hạ ép nàng thần phục điều kiện của kẻ khác, hỏi sao khiến nàng không tức giận cho được.
Vừa ra khỏi cửa lớn nội cung, Yến Lạc và Vũ Chi Duệ đang chờ bên ngoài vội bước lên đón nàng, vẻ mặt quan tâm dò hỏi.
Lửa giận của An Ninh Hề hiện đã giảm được đôi chút, đi được vài bước nàng đột nhiên xoay người nhìn Yến Lạc, hạ giọng nói nhỏ, "Khinh công của ngươi rất tốt, liệu có thể qua mặt cấm vệ quân mà cứu Lang Thanh Dạ ra không?"
Yến Lạc và Vũ Chi Duệ đều sửng sốt, nhưng Yến Lạc là người hồi phục lại trước, nàng nhìn An Ninh Hề gật đầu, "Quân thượng yên tâm, Yến Lạc sẽ hết sức thử một lần."
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com