Sau khi sợ hãi đám
người kia mới kịp phản ứng: thì ra ba kẻ này đến vì Phong Dực. Nhưng
hiện tại Sở Nghiệp Kỳ đang ở trong tay của nàng ta khiến cho bọn họ
không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tuyên Tử Đô lo lắng nhìn Sở Nghiệp Kỳ, tiến lên một bước hỏi nàng: "Ngươi là người phương nào?"
An Ninh Hề nhíu mày, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn, "Tuyên đại ca đúng à quý nhân hay quên nhỉ."
Tuyên Tử Đô sửng sốt, "Cô là...."
Tay An Ninh Hề dùng sức, Sở Nghiệp Kỳ lần nữa rên thành tiếng. Nàng nhìn
Tuyên Tử Đô hừ lạnh, "Trước đây Tuyên đại ca đã chăm sóc ta chu đáo. Ban đầu ta thực sự rất cảm kích huynh, đáng tiếc huynh đã sai lại sai thêm: sát hại liên tiếp hai vị vương thất Nam Chiêu. Ngày nào đó ta nhất định sẽ đòi lại món nợ máu này ."
Tuyên Tử Đô sửng sốt, "Ta giết hai
vị vương thất Nam Chiêu lúc nào?" Cơ thái hậu vẫn tính là chết trên tay
hắn, người còn lại là ai ?
An Ninh Hề cười lạnh một tiếng, "Nếu
như Tuyên tướng quân nguyện ý lãng phí thời gian để tán ngẫu những
chuyện này với ta, thực ra ta cũng không ngại đâu."
Tuyên Tử Đô phản ứng kịp, vội vàng mở miệng: "Cô muốn như thế nào?"
"Ta nói rồi, trả Phong Dực lại cho ta."
Tuyên Tử Đô nhíu chặt lông mày, máu trên ngực Sở Nghiệp Kỳ vẫn đang trào ra,
màu sắc một bên quần áo đã hoàn toàn thay đổi thành màu máu. Nếu bộ quần áo đó không phải là màu đen thì chắc hẳn tình cảnh sẽ càng ghê người
hơn.
Mắt thấy Sở Nghiệp Kỳ gần như sắp hôn mê, Tuyên Tử Đô không
thể làm gì khác hơn là lệnh cho người đi giải Phong Dực tới. Mông Đình
Chi tiến lên quát: "Tuyên tuớng quân hồ đồ quá rồi! Khó khăn lắm mới bắt được Phong Dực, sao có thể dễ dàng để y chạy thoát được?"
Tuyên
Tử Đô quay đầu nhìn ông ta chằm chằm, "Mông tướng quân, đây là Vương
thượng của Đông Việt ta chứ không phải binh lính Trung Chu để mặc cho
ông giết hại! Huống chi Phong Dực do quân Đông Việt bắt được, nên thả
nên giữ cũng nên do Đông Việt làm chủ!"
"Ngươi...." Mông Đình Chi
tức giận không chịu nổi nhìn hắn. Ông ta hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng đi, cả người đều đang run rẩy.
Từ phía xa trong doanh trướng,
hai binh lính dẫn một người đi tới. An Ninh Hề nhìn sang, Phong Dực cúi
thấp đầu, áo giáp trên người đã bị cởi bỏ chỉ trung y màu trắng, phía
trên loang lổ nhiều vết máu, tóc tai xốc xếch, dường như quần áo còn
chưa khô. Nàng nhất thời phẫn nộ, quay đầu nhìn chằm chằm Tuyên Tử Đô,
nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Rốt cuộc các ngươi đã làm gì chàng?"
Tuyên Tử Đô nói: "Cũng chỉ là phòng ngừa y chạy trốn thôi. Dù sao cũng là một đời Chiến thần, sao chúng ta có thể không phòng bị chút được?"
Cả người An Ninh Hề tức giận đến phát run, hai mắt nhìn Phong Dực đã ươn
ướt. Yến Lạc ở bên cạnh nhắc nhở nàng: "Vương thượng không nên tức giận, rời khỏi nơi này mới quan trọng hơn."
An Ninh Hề ổn định cảm
xúc, hít một hơi thật sâu, "Chuẩn bị ngựa cho chúng ta. Phải nhanh, nếu
không ta không bảo đảm được tính mạng của Vương thượng các ngươi đâu! "
Tuyên Tử Đô thấy thần chí của Sở Nghiệp Kỳ đã mơ màng, ánh mắt khẽ tan rã nên vội vàng cho người đi chuẩn bị ngựa.
Ba con ngựa nhanh chóng được đưa đến. Yến Lạc nhận được ánh mắt ra hiệu
của An Ninh Hề liền vung cây roi ra bức lui hai tên lính áp giải Phong
Dực, rồi sau đó vội vàng lướt lên trước đỡ Phong Dực lùi đến bên cạnh An Ninh Hề. An Ninh Hề bảo Yến Lạc cùng Phong Dực lên trước ngựa, phân phó tiếp Tôn Vô Gia lên một con ngựa khác, bản thân thì khống chế Sở Nghiệp Kỳ từ từ lui về phía sau. Đám người Tuyên Tử Đô không dám mạo hiểm đến
gần, đợi đến khi nàng lùi đến cửa quân doanh mới dám đuổi theo mấy bước.
Đêm đã về khuya, ánh trăng sáng tỏ vậy nên mặc dù không có ánh
lửa nhưng vẫn có thể nhìn thấy mọi vật. Tôn Vô Gia cưỡi trên một con
ngựa, tay dắt một con ngựa khác gấp gáp nói với An Ninh Hề: "Mau mau lên ngựa thôi."
An Ninh Hề không thể mang theo Sở Nghiệp Kỳ lên
ngựa, hiện tại lại lui chưa đủ xa nên không thể làm gì khác hơn là tiếp
tục lui về phía sau. Yến Lạc mang theo Phong Dực trên một con ngựa khác
yểm trợ cho nàng.
Có tiếng vó ngựa truyền từ phía sau tới, An
Ninh Hề biết đám người Hoắc Tiêu đã chạy tới liền lùi tiếp một đoạn nữa, cho đến khi loạt âm thanh kia càng ngày càng gần hơn mới dừng bước.
Nàng cười lạnh với Tuyên Tử Đô đã theo đến đây: "Hôm nay tạm thời giữ
lại mạng cho các ngươi. Nhưng sẽ không giữ lâu đâu."
Tay nàng
dùng sức bất ngờ đẩy Sở Nghiệp Kỳ ra, sau đó thừa dịp đám người Tuyên Tử Đô tiến lên đỡ Sở Nghiệp Kỳ mà vội vàng xoay người lên ngựa cưỡi đi.
Tuyên Tử Đô vừa đỡ được Sở Nghiệp Kỳ liền giao cho phó tướng bên cạnh, dặn dò gọi quân y chữa trị, sau đó vội vàng hồi doanh, cầm cung lấy ngựa, dẫn
theo một đội đuổi theo. Mông Đình Chi vẫn đang hờn dỗi, căn bản không
thèm để ý.
Dù sao cũng đã để mất nhiều thời gian nên Tuyên Tử Đô
ra sức đuổi theo một hồi chỉ thấy bóng dáng mơ hồ của mấy người. Cuối
cùng hắn đành giương cung lên ngắm chừng bắn về phía bóng lưng của một
trong ba cô gái mặc áo đỏ, chỉ mong chính là người mang theo Phong Dực.
Chỉ cần bắn ngã cô ta sẽ có cơ hội bắt được Phong Dực một lần nữa.
Mũi tên xé gió xuất hiện, mặc dù cách rất xa nhưng ánh trăng sáng ngời, mũi tên này của Tuyên Tử Đô cũng không hề bắn vô ích, âm thanh kêu đau của
cô gái truyền đến. Cô ta lập tức ôm vai rồi ngã khỏi ngựa, ngay sau đó
phía trước hỗn loạn. Nhưng chỉ trong chốc lát, cô gái kia được người
khác ôm đi. Tuyên Tử Đô nhận ra người nọ, hình như là đô đốc Hoắc Tiêu
của Nam Chiêu. Lúc đó hắn phát hiện ra mình bắn sai người rồi, cô gái
kia cưỡi ngữa một mình, căn bản không phải người mang theo Phong Dực.
Ngay sau đó một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng truyền tới, mang theo sự tức
giận ngập trời, "Tuyên Tử Đô, ngươi lại làm tổn thương một người nữa của ta. Ta sẽ ghi món nợ này lên đầu người."
Hoắc Tiêu ở một bên lo lắng gọi nàng: "Vương thượng, nhanh lên, Vô Gia chảy rất nhiều máu."
Cô gái liền vội vàng tiến lên, đoàn người nhanh chóng rời đi.
Tuyên Tử Đô sửng sốt: người nọ là Nữ hầu Nam Chiêu?
Tại sao Vương thượng lại luống cuống trước nàng ta, còn ôm nàng ta gọi
Thanh nhi nữa. Nàng ta còn gọi mình Tuyên Đại ca. Chẳng lẽ là....
Tuyên Tử Đô bừng tỉnh hiểu ra, nhất thời không khỏi kinh hãi.
Là Tiêu Như Thanh.
Thế nhưng tất cả thực sự không thể tưởng tượng nổi khiến hắn như rơi vào mây mù.
Tiếng vó ngựa của đoàn người phía trước dần đi xa rồi sau đó có vài mũi tên
bắn tới, nhiều binh lính bên cạnh ứng tiếng ngã xuống đất. Tuyên Tử Đô
nhận ra rằng có người trợ giúp đối phương nên vội vàng hạ lệnh trở về,
từ bỏ chuyện đuổi theo.
Trước khi An Ninh Hề đến doanh địa của
Đông Việt đã hạ lệnh toàn quân rút về bên ngoài thành Lạc Dương, cách
doanh địa của Đông Việt gần hơn một chút, lúc trở lại không cần đi vòng
qua vùng núi Bát Vương nên tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Đại bộ phận quân tiếp viện Tây Hoa ngày mai mới đến. Sau khi Lật Anh Thiến
và Tần Hạo thương lượng đã để Viên Chí đi tiếp ứng quân Tây Hoa, bản
thân hai người thì tiếp cận doanh trại Đông Việt tiếp ứng An Ninh Hề.
Vừa nãy chính là bọn họ dẫn theo một đội nhân yểm trợ mấy người An Ninh
Hề bình an rời đi.
Vũ Chi Duệ suốt ruột đợi ở doanh địa Nam
Chiêu, rốt cuộc lúc thấy An Ninh Hề bình an trở về mới yên lòng. Trước
đó hắn cực lực phản đối An Ninh Hề mạo hiểm đến doanh địa Đông Việt
nhưng không nghĩ rằng nàng thật sự có thể cứu được Phong Dực về.
Lòng An Ninh Hề như lửa đốt, vừa xuống ngựa liền phân phó Vũ Chi Duệ đi gọi
tất cả quân y trong doanh trại đến. Hoắc Tiêu ôm Tôn Vô Gia đã ngất vì
quá đau vào doanh trướng của mình, sắc mặt sốt ruột. Tần Hạo tiến lên đỡ Phong Dực từ trên ngựa của Yến Lạc xuống, sau đó vội vàng đỡ y vào
trướng lớn của An Ninh Hề chờ quân y.
An Ninh Hề mặc bộ đồ màu đỏ mà bên trên còn dính máu của Sở Nghiệp Kỳ, cả người cũng nhếch nhác
nhưng nàng chẳng thèm để ý. Giờ lòng nàng đầy sầu lo: vừa lo lắng cho
Phong Dực, vừa lo lắng cho Tôn Vô Gia. Cố Bằng Hiên vội vã chạy tới liền nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của nàng. Sau khi biết Phong Dực đã được
cứu hắn cũng thở phào một hơi. Lúc An Ninh Hề đi cố tình gạt hắn, bản
thân hắn về sau mới biết An Ninh Hề đến đại doanh Đông Việt vì cứu Phong Dực nên đã lo lắng một buổi tối. Cũng may bọn họ đều bình an trở về.
Thật ra Cố Bằng Hiên đã đoán được An Ninh Hề đã bại lộ thân phận, nếu không
sao có thể toàn thân mà lui? Có điều chỉ cần tỷ ấy bình an là tốt rồi,
cho dù Sở Nghiệp Kỳ có biết tỷ ấy là Tiêu Như Thanh thì sao, bây giờ hắn sẽ không bao giờ để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương tỷ ấy một lần nữa.
Các quân y vội vã chạy tới, một nửa qua trướng của Hoắc Tiêu khám cho Tôn
Vô Gia, một nửa qua trướng An Ninh Hề khám cho Phong Dực. Thế nhưng An
Ninh Hề không đi theo vào, nàng nhớ lại bộ dạng gần như không còn sinh
khí của Phong Dực mà cả người đều cảm thấy rét lạnh. Nàng chỉ quẩn quanh ở trước cửa trướng, đi qua đi lại trong vô thức như thể như vậy mới có
thể làm dịu đi sự lo lắng không ngừng dâng lên trong lòng mình.
Cố Bằng Hiên ở bên cạnh nhìn nàng chăm chú. Hắn khẽ thở dài một hơi.
Sau hồi lâu, trong trướng của Hoắc Tiêu truyền ra một tiếng kêu đau đớn. An Ninh Hề chấn động. Nàng biết đó nhất định là mũi tên trên vai Tôn Vô
Gia đã được lấy ra. Lòng nàng tràn đầy sự tự trách: nếu không phải nàng
để Tôn Vô Gia đi cũng sẽ không khiến cô ấy bị thương. Nàng đi tới cửa
trướng của Hoắc Tiêu rồi nhìn vào trong. Mặt Tôn Vô Gia tái mét tựa vào
người Hoắc Tiêu. Cô khép hờ mắt, đầu đầy mồ hôi, đầu vai trắng như tuyết lộ ra, Hoắc Tiêu đang giúp cô băng bó vết thương.
Các quân y đã thu dọn đồ đạc lui ra, An Ninh Hề vội vàng hỏi thăm tình huống.
Một người trong số các quân y hành lễ với nàng nói: "Vương hượng yên tâm,
trên mũi tên không có độc, không hề bị thương chỗ hiểm yếu, lại được lấy ra sớm nên không có việc gì."
Bấy giờ An Ninh Hề mới yên lòng,
vốn muốn vào thăm Tôn Vô Gia một chút nhưng không đành lòng quấy rầy cô
và Hoắc Tiêu nên lại trở về chỗ cửa trướng của mình. Mấy quân y vừa trị
thương cho Tôn Vô Gia cũng đi theo, đi vào tiếp tục chăm sóc Phong Dực.
Nhiều lần An Ninh Hề muốn đi vào nhưng luôn không có dũng khí. Yến Lạc bê một chậu nước sạch muốn đi vào, thấy vẻ mặt nàng vốn định khuyên nàng vào,
có điều suy nghĩ một chút lại thôi.
Lát sau Yến Lạc lại đi ra,
chậu nước sạch ban đầu trong tay đã trở thành màu đỏ. Sắc mặt An Ninh Hề tái nhợt, nhìn thoáng qua rồi cũng không dám nhìn lần thứ hai. Nàng
xiết chặt lòng bàn tay giương mắt nhìn chằm chằm vầng trăng sáng dần dần biến mất.
Cho đến khi phía chân trời lộ ra ánh sáng trắng bạc An Ninh Hề vẫn canh giữ ở bên ngoài trướng. Cố Bằng Hiên cũng đứng ở cách
đó không xa, cả hai người đều không nói gì, cứ đứng như vậy cả đêm. An
Ninh Hề đã gần hai đêm không chợp mắt nhưng bây giờ không hề cảm thấy
buồn ngủ chút nào, trong lòng một mực cố chấp chống đỡ: nhất định phải
đợi được tin tức Phong Dực bình an mới có thể an tâm.
Yến Lạc
bưng chút điểm tâm từ bên cạnh tới nói với hai người: "Vương thượng và
Bắc Mạnh vương dùng chút điểm tâm trước đi đã." Cố Bằng Hiên lắc đầu, An Ninh Hề thì ngay cả mắt cũng chẳng nâng.
Yến Lạc lo lắng trùng
trùng nhìn An Ninh Hề, "Vương thượng, người không cần lo lắng như vậy.
Người tốt có trời phù hộ, Điện hạ sẽ không sao." Nàng giơ tay lên gỡ
khăn che trên mặt An Ninh Hề, "Vương thượng lo lắng đến nỗi quên cả cái
này."
An Ninh Hề sững sờ, thật sự nàng đã quên, đến bây giờ cũng không chú ý đến trên mặt mình còn đeo khăn che mặt. Nàng nhìn Yến Lạc,
nhẹ nhàng cười khổ một tiếng, "Người hiền có trời phù hộ? Ta đâu tin
trời. Ta và Phong Dực đều không tin trời, chỉ
tin chính mình mà thôi."
Phía sau có tiếng động truyền đến, quân y rối rít lui ra, một người trong đó đang cầm bộ quần áo trắng Phong Dực đã thay. Huyết sắc loang lổ trên bộ quần áo, nhìn lướt qua mà thấy ghê.
An Ninh Hề mới vừa dời tầm mắt đi người quân y kia liền nói cho nàng biết: "Vương thượng, thế tử Điện hạ tỉnh rồi."
An Ninh Hề đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm người kia, "Thật không?"
Quân y gật đầu, "Đã tỉnh được một lát rồi. Vương thượng vào thăm một chút đi."
Mắt An Ninh Hề lộ ra vẻ mừng rỡ khôn cùng. Nàng vội vàng xoay người nhưng
đi tới cửa bỗng nhiên lại dừng bước, do dự chốc lát mới lấy hết dũng khí đi vào. Nàng cũng không biết vì sao, chẳng qua là cảm thấy không khỏi
hồi hộp.
Phong Dực nằm trên giường của nàng. Hắn đã thay bộ quần
áo trắng mới, đầu tóc cũng được chải, mặc dù sắc mặt vẫn hơi tái nhưng
không còn thiếu sức sống như trước. Bộ dáng như vậy làm cho An Ninh Hề
nhớ lại Tri Ngọc trong vương cung Nam Chiêu trước kia, lúc ấy y cũng tái nhợt vừa yếu ớt lại vừa đẹp như vậy, nhưng khi giơ tay nhấc chân tao
nhã không gì sánh được. Nàng thở phào một hơi, chậm rãi đi tới.
Phong Dực nghe thấy tiếng động, chống thân thể ngồi dậy, mặt ngó về phía nàng gọi một tiếng, "Ninh Hề...."
An Ninh Hề nghe thấy tiếng gọi khàn khàn của y trong nội tâm khẽ động,
nước mắt trực rơi. Tiếng gọi này làm cho khoảng thời gian sinh tử ngăn
cách ngắn như thể đã trôi qua mấy đời.
Nàng khôi phục tâm tình, ngồi xuống cạnh y, lẳng lặng nhìn y, không nói một lời.
Tầm mắt Phong Dực hơi rũ xuống, đột nhiên mở miệng: "Vì sao phải cứu ta?"
An Ninh Hề sửng sốt, "Cái gì gọi là ‘vì sao phải cứu chàng’?"
Giọng nói của Phong Dực nhẹ nhàng từ từ như có như không. Hắn nói như
thể chẳng chút để ý, "Nàng đã nói rằng nàng giúp ta giành thiên hạ chỉ
bởi vì ta là người có mạng đế vương sao. Như vậy chính là không hề thật
lòng với ta, nếu đã không thật lòng thì cần gì phải cứu ta."
An Ninh Hề mở miệng nhưng không biết nên giải thích thế nào.
"Ninh Hề… " Phong Dực xoay mặt, "Nàng không cần lo lắng. Ta sẽ cố gắng hết
sức để đoạt được thiên hạ, nếu như nàng không nguyện ý hôn ước, đợi ta
khỏe hơn chút sẽ chiếu cáo với thiên hạ ‘ta giải trừ hôn ước với nàng’
là được."
An Ninh Hề đột nhiên đứng dậy, "Phong Dực...."
Thế nhưng Phong Dực không hề nhìn nàng lấy một cái, "Đến lúc đó sự liên kết giữa ta và nàng chỉ là liên minh mà thôi, không còn gì khác."
An Ninh Hề há hốc miệng, cứng lưỡi nhìn y, "Chàng..Chàng đang nghiêm túc đấy ư?"
Phong Dực vẫn không quay đầu nhìn nàng, hắn gật đầu, "Phong Dực ta sẽ không lấy chuyện hôn nhân đại sự của mình ra nói giỡn."
An Ninh Hề lui về sau một bước, trong lòng một trận co rút đau đớn, nhưng
tình trạng như hiện tại rõ ràng do chính một tay nàng tạo lên, có thể
trách ai đây? Nàng cho rằng chỉ cần Phong Dực không chết tất cả không
coi là muộn. Đáng tiếc cuối cùng nàng đã sai.
Hai người rơi vào
trầm lặng. Hồi lâu sau An Ninh Hề mới gắng gượng hơi cong môi, "Thì ra
cuối cùng ta và chàng đều để vuột mất...."
Nàng nhắm lại mắt: cũng được, người như mình đã sớm chẳng còn lành lặn, sao còn đáng đứng cạnh chàng.
Nàng đứng tại chỗ nhìn Phong Dực một cái thật sâu rồi xoay người ra khỏi trướng, bóng dáng tiêu điều.
Bên ngoài trướng, Cố Bằng Hiên đã rời đi, Yến Lạc cũng tránh đi nơi xa. An
Ninh Hề cười khổ: bọn họ muốn tạo cơ hội ở chung cho bọn họ, đáng tiếc
hoàn toàn là uổng phí tâm tư.
Nàng không biết mình muốn đi đâu,
chỉ đứng ngẩn người trước cửa trướng. Sau hồi lâu, có tiếng vang truyền
ra từ trong trướng, như thể có vật gì đó bị quét xuống đất, rồi sau đó
tiếng rên của Phong Dực cũng truyền ra. An Ninh Hề cả kinh trong lòng,
không kịp nghĩ nhiều đã vọt vào.
Phong Dực ngã ngồi ở bên giường, chén thuốc bên cạnh đã đổ trên mặt đất, chung quanh một mảnh hỗn độn.
An Ninh Hề vừa muốn đi tới, Phong Dực đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, "Tần
Hạo?" Nàng nhất thời sửng sốt, Phong Dực lại nhíu nhíu mày, "Không phải
Tần Hạo?" Phong Dực không nghe thấy câu trả lời, không thể làm gì khác
hơn là tự mình đứng dậy, quơ quơ tay tìm mép giường, chống thân thể ngồi dậy.
An Ninh Hề mở to mắt kinh ngạc, cẩn thận theo dõi ánh mắt của y thì phát hiện hai mắt y vô thần.
Chẳng lẽ ánh mắt của chàng....
Khó trách lúc trước chàng lại tránh tầm mắt của mình.
An Ninh Hề đột nhiên tiến lên vài bước đến cạnh y, "Phong Dực...Chàng...." Giọng nàng run rẩy, không sao kết thúc được câu nói kia.
Thân
thể Phong Dực cứng đờ, hơi khẽ nghiêng mặt qua chỗ khác, đột nhiên cười
khổ, "Thì ra là nàng. Thế mà lại để nàng phát hiện ra."
An Ninh Hề không dám tin nhìn y, bàn tay trong tay áo run rẩy, "Là Sở Nghiệp Kỳ làm?"
Phong Dực quay đầu cười cười, "Nàng không phải cần phải lo lắng, chẳng qua là thuốc khiến ta tạm thời bị mù thôi. Trước đó ta thực sự từng nghe nói
có lại thuốc này, không ngờ nó có thật."
An Ninh Hề lại đến gần thêm một bước, "Vậy tạm thời là bao lâu?"
"Có lẽ mấy ngày, có lẽ mấy tháng, có lẽ mấy năm, cũng có lẽ là...cả đời."
Ngực An Ninh Hề phập phòng dồn dập, nước mắt doanh tròng, lòng tràn đầy bi
ai, "Vừa rồi chàng là vì chuyện này nên mới muốn giải trừ hôn ước với ta đúng không?"
Phong Dực lắc đầu, mặc dù hai mắt vô hồn nhưng nụ
cười trên mặt vẫn ôn hòa như cũ, "Không phải! Nàng phải biết rằng ta
vĩnh viễn sẽ không buông tay nàng, cho nên ta nói như vậy cũng chỉ bởi
vì nàng đã buông tay ta mà thôi."
An Ninh Hề kinh ngạc nhìn y,
rốt cuộc lệ trong mắt cũng trào ra. Nàng cúi người giang tay ôm chặt lấy y, lắc đầu liên tục, "Ta sẽ không buông tay chàng, sẽ không...."
Phong Dực ngơ ngẩn, nụ cười trên mặt dần dần biến mất. Hắn giơ tay xoa xoa
gương mặt đang khúc nức nở của nàng, nhẹ giọng thở dài: "Nàng cũng nên
biết rằng ta không cần thương hại."
An Ninh Hề cầm tay y, nước
mắt lã chã rơi xuống khiến cho chỗ quần áo ở đầu vai y ẩm ướt, "Ta không phải thương hại. Vào giây phút chàng bị nước cuốn đi ta đã hiểu ra...."
Khuôn mặt Phong Dực hơi động, "Nhưng nàng nên biết một người mù sẽ không thể
đoạt được thiên hạ? Cuối cùng nàng đã chọn nhầm người rồi." Hắn khẽ xoay mặt, "Nàng nên đi tìm một người khác có thể giúp nàng đoạt được thiên
hạ đi thôi. "
An Ninh Hề nhìn vết thương trên trán y càng thêm
khổ sở, nỗ lực kìm chế sự nghẹn ngào, lắc đầu nói: "Bất kể kẻ nào đoạt
được thiên hạ ta cũng sẽ ở bên chàng."
Phong Dực hơi ngẩn ra,
xoay đầu lại, mặc dù không nhìn thấy nàng nhưng khóe miệng đã lộ ra nụ
cười, "Ninh Hề, đây là nàng tự nói, sau này nhưng đừng hối hận."
An Ninh Hề gật đầu, nghĩ đến y không nhìn thấy nên lại nói thành tiếng: "Ta sẽ không hối hận."
Phong Dực hài lòng thở dài, bắt lấy bàn tay đang đang ôm mình sau đó kéo nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng kề vào trán nàng, "Ninh Hề, cuối cùng ta cũng đợi được những lời này của nàng."
An Ninh Hề khẽ lui ra chút, giơ tay lên vuốt ve vết thương trên thái dương y, "Đau không?"
Phong Dực kéo tay của nàng xuống giữ trong lòng bàn tay, mặc dù không nhìn
thấy nhưng vẫn cười thong dong, "Chỉ cần có nàng ở bên cạnh bất kỳ vết
thương nào cũng là chuyện nhỏ."
An Ninh Hề mới vừa rồi nhất thời
kích động, hiện tại tâm tình đã bình tĩnh lại lại không nhịn được lúng
túng, mặt cũng đỏ lên. Dường như Phong Dực cảm nhận được tâm tình của
nàng nên cười khẽ, nhẹ giọng gọi nàng: "Ninh Hề...."
An Ninh Hề
ngẩng đầu theo bản năng, bên hông căng cứng, cả người đổ về phía trước,
mặt của Phong Dực dán tới gần, đôi môi mềm mại rơi xuống sống mũi nàng,
rồi sau đó thuận thế mà xuống hôn lên đôi môi của nàng, nhẹ nhàng ma
sát.
Đầu An Ninh Hề trống rỗng, vội vàng bắt được đầu vai Phong
Dực, cho đến khi Phong Dực không nhịn được rên lên một tiếng nàng mới
nhận ra đã đụng phải chỗ đau của y. Nàng cả kinh trong lòng, đôi môi khẽ mở ra, Phong Dực lập tức thừa dịp mà vào, môi lưỡi hai người kết hợp,
tỉ mỉ triền miên.
Nụ hôn này kéo dài trong dịu dàng nhưng lại
mang theo ý vị bá đạo cho đến lúc An Ninh Hề sắp không thở nổi, hai
người mới dừng lại, ai nấy đều thở hồng hộc.
An Ninh Hề rúc vào
trong ngực y, lẳng lặng nghe tim y đập. Nàng đột nhiên cảm thấy chẳng có điều gì trên đời này là thật, chỉ có ở bên cạnh người này mới là thật
sự tồn tại, mới có thể chạm vào.
"Phong Dực," An Ninh Hề bất ngờ mở miệng, giọng có chút trầm thấp, "Chàng có muốn biết trước kia ta là ai không ?"
Thân thể Phong Dực cứng đờ, bàn tay ôm nàng tăng thêm lực, "Nàng chính là
nàng. Mặc kệ trước đây nàng là ai, bây giờ nàng là An Ninh Hề, là người
muốn làm bạn cả đời bên Phong Dực, vậy là đủ rồi."
An Ninh Hề lắc đầu, "Ta không muốn lừa gạt chàng. Ta rất mệt mỏi, trước đây ta chỉ có
một mình, hiện tại không muốn tiếp tục khổ sở chống đỡ như vậy nữa."
Nàng ngồi thẳng người, nhìn Phong Dực, nói từ từ rành mạch: "Trước kia
ta tên là Tiêu Như Thanh."
Phong Dực lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên,
"Tiêu Như Thanh? Đông Việt vương...." Sắc mặt của hắn có chút không tự
nhiên, cau mày suy nghĩ một hồi, đột nhiên hiểu được, "Lời báo thù ngày
hôm đó của nàng là nhằm vào hắn sao?"
An Ninh Hề gật đầu, "Không
sai. Không chỉ có hắn mà còn có cả người đã từng là tỷ muội tốt nhất của ta – Vương hậu hiện tại của Đông Việt." Nàng lẳng lặng nhìn Phong Dực,
"Phong Dực, chàng có nguyện nghe ta kể câu chuyện xưa cũ của ta không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com