Thẩm Tư Duệ ngồi ngơ ngác.
Bọn họ đang ở trên đỉnh núi, xung quanh là tiếng nói cười rộn rã. Không chỉ có lớp cô, mà còn rất nhiều người khác, từ già đến trẻ, đủ mọi lứa tuổi.
Lớp cô còn hai nhóm chưa hoàn thành cuộc chơi. Thẩm Tư Duệ tựa lưng vào gốc cây, ngẩng đầu nhìn về phía đường chân trời. Gió nhẹ thổi qua, cuốn theo vài ba chiếc lá đáp ngay trên tay áo, cô cúi đầu nhìn ngây dại.
Một tiếng ba mươi phút trước.
Diêu Vận Lạc dẫn cô đến bụi lùm, ngó trước nhìn sau, hạ âm lượng chỉ đủ hai người nghe, mặc dù xung quanh có lẽ không ai cả.
"Ừm... em không ngại xử lý ở đây chứ?"
Thẩm Tư Duệ cảm thấy mây giăng mù mịt, vành tai đỏ lên. Cô cứ tưởng những tình huống này chỉ xuất hiện trong phim với truyện.
Thấy cô học trò bé bỏng không lên tiếng, có dấu hiệu ngượng chín cả mặt, trong lòng Diêu Vận Lạc không ngừng cười thầm. Chỉ ước có thể lấy điện thoại chụp ngay một tấm ảnh.
Dạy cô học trò moe hết sức là cảm giác gì?
Diêu Vận Lạc rộng lượng mở đường, cô lấy từ trong ba lô ra một chai nước, vài ba chiếc khăn tay.
Là loại chưa sử dụng, mang theo nhiều như vậy có lẽ do thói quen.
"Em cầm lấy. Vào đó giải quyết đi." Cô chỉ tay vào bụi lùm. Nhìn đến gương mặt hận không thể biến thành quả cà chua của cô nàng, Diêu Vận Lạc bất giác phì cười, "Yên tâm, có tôi ở đây rồi."
Thẩm Tư Duệ muốn nói lại thôi, cuối cùng ngoan ngoãn lê từng bước đến bụi lá um xùm, núp trong đó làm "chính sự".
Cô thề với lòng mình, sau này tuyệt đối không chủ quan nữa. Một lần quá nhục nhã rồi.
Không gian xung quanh vô cùng vắng lặng, đến tiếng sột soạt cũng không có.
Buộc lại chiếc áo khoác ngang eo, Thẩm Tư Duệ thở phào. Cũng không tệ lắm. Nhưng suy cho cùng đây cũng chỉ là phương pháp tạm thời, không dài lâu như thứ kia được.
Diêu Vận Lạc khẽ tựa lưng vào cây, chăm chú nhìn bản đồ, cây bút trên tay chuyển động qua lại. Nghe thấy tiếng động cô quay sang, nhếch môi bước đến bên cạnh.
"Thế nào, ổn chứ?"
Giảng viên Lạc thật sự cởi mở gần gũi, lại mưu trí. Trong tình huống này, người khác ắt hẳn sẽ phàn nàn một trận. Dù sao cũng là lỗi của cô, nhưng cô ấy lại chẳng trách nửa lời.
Điều này làm thiện cảm trong lòng Thẩm Tư Duệ với vị giảng viên này tăng lên thêm một chút.
Cô khẽ "vâng" một tiếng, cúi đầu, ánh mắt va phải tấm bản đồ, lại ngẩng đầu, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Diêu Vận Lạc nhìn thấy, nhưng không hỏi, dù sao phong cách của cô là tạo sự thoải mái cho mọi người. Em ấy muốn nói, ắt sẽ tự lên tiếng.
"Tôi sửa lại lộ trình rồi, đoạn đường sắp tới sẽ lâu hơn nửa tiếng, bù lại sẽ gặp kha khá nhà dân. Đến lúc đó có thể giải quyết cẩn trọng hơn." Giọng nói êm đềm, nhẹ tênh, Thẩm Tư Duệ ngơ ngẩn, cảm giác quen thuộc tràn về.
Hai người không nhiều lời nữa, Diêu Vận Lạc dẫn cô ra ngoài. Rẽ phải hai lần, xuyên qua biết bao cây rừng mới lấp ló thấy bóng Lâm Yên, kế đến hình ảnh Uyển Đình, Cẩm Huyền dần hiện ra.
Thẩm Tư Duệ cảm thấy có gì đó sai sai, rõ ràng ban nãy khi rời khỏi cũng không lâu lắm, sao lúc trở lại cảm giác đi xa như vậy? Gặp sự cố liền mất não trở nên hồ đồ?
Trùng hợp thay, ngay