"Đâu có, hương vị vẫn như xưa mà?" Diêu Cố cũng nhấp thử một ngụm, nhìn sang Thẩm Tư Duệ.
Cô nàng nhanh chóng bắt được tín hiệu, kề ly cạnh khoé môi. Chất lỏng xanh biếc có hương thơm nhàn nhạt. Theo như cô biết, hoa đậu biếc nguyên thủy không có mùi hay vị đặc trưng. Vậy nên cái hương thơm nhàn nhạt này có lẽ là từ một nguyên liệu nào đó.
Cô nếm thử một ngụm, hương vị dịu nhẹ, thanh thanh, pha chút mộc mạc ngọt ngào của cây cỏ. Sự hoà trộn này tạo nên thức uống mới lạ, khác hẳn những ly trà hoa đậu biếc trước đây cô từng nếm.
Thẩm Tư Duệ nốc một hơi vơi đi nửa ly. Giảng viên Lạc tài giỏi quá, pha chế được loại nước ngon như này.
"Ngon lắm ạ."
Diêu Vận Lạc mỉm cười, còn chưa lên tiếng cảm ơn Diêu Cố đã giành trước.
"Phước đức ba đời mới được uống trà chị tôi tự tay pha chế đấy." Âm giọng cao lên một bậc, mang theo sự tự hào.
"Tiểu Cố." Diêu Vận Lạc liếc mắt nhìn hắn. "Làm người phải biết khiêm tốn."
Hắn cúi đầu, âm thanh cũng nhỏ hơn nhiều: "Vâng, chị nói chí phải."
Thẩm Tư Duệ nhìn cảnh trước mắt không nhịn được bật cười. Thì ra cái tên học bá thường tỏ ra lạnh lùng năm đó cũng chỉ là một đứa em trai bé bỏng bên cạnh giảng viên Lạc.
Đồng hồ gõ beng một tiếng, báo hiệu đã bảy giờ. Diêu Vận Lạc bóc vài hạt đậu phộng rang, đưa đến miệng Thẩm Tư Duệ. Cô nhóc phản xạ có điều kiện hé môi ra. Khoảnh khắc cho đậu phộng vào dường như môi cô nhóc vô ý chạm phải ngón tay Diêu Vận Lạc.
Thẩm Tư Duệ cảm nhận được luồng điện chạy ngang qua, cô ngồi thẳng lưng, cố gắng nén lại sửng sốt, thật bình tĩnh nhai đậu.
Diêu Vận Lạc thu hồi tay về, lật ngửa trên bàn, nhìn chằm chằm ngón trỏ. Môi Thẩm Tư Duệ không son nhưng đỏ mộng. Chỉ một cái chạm nhẹ cũng cảm nhận được xúc cảm mềm mại.
Hai người mỗi người một biểu cảm, chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân. Cứ vậy ngây người, cứ vậy không chú ý đối phương, không phát hiện ra, đối phương và mình đều vì cái không cẩn thận đó mà rơi vào trầm tư.
Thẩm Tư Duệ nhai đậu, trạng thái bình tĩnh. Kì thật là cố gắng dồn sự tập trung vào những hạt đậu, nhai lấy nhai để, nghiền nát chúng.
Người ngoài cuộc vẫn là người sáng mắt nhất. Diêu Cố ngớ người nhìn chị gái mình và Thẩm Tư Duệ.
Tâm tình hắn như dậy sóng. Hôm nay thu hoạch lớn, thấy được vẻ mặt chị hắn thất thần!!!
Sẵn chiếc máy ảnh trên tay, hắn giơ lên, "tách" một tiếng. Vốn thường chụp hình cho cô dì chú bác, kĩ năng canh góc của hắn rất tốt. Máy ảnh đưa lên góc liền chuẩn.
Diêu Vận Lạc khá nhạy với ống kính, bị chụp hình lén mãi nên cũng tập làm quen không nổi giận. Tuy nhiên âm thanh kia triệt để cắt đứt mạch suy nghĩ cô nàng. Diêu Vận Lạc trở lại dáng vẻ thân thuộc. Không nóng không lạnh, thỉnh thoảng giương môi cười đầy tiêu chuẩn.
Diêu Cố liếc mắt sang trái, đôi tay nhanh nhảu đem máy ảnh giấu xuống gầm bàn.
Diêu Vận Lạc biết rõ hành động của hắn nhưng không nói. Cô quay sang nhìn Thẩm Tư Duệ, lúc này cô nhóc cũng dần khôi phục dáng vẻ bình thường, chậm chạp nhìn cô.
Diêu Vận Lạc thầm cảm ơn trời, nếu lúc nãy cô bắt ép Tiểu Cố xoá tấm ảnh, có phải Thẩm Tư Duệ sẽ biết cô vì cái chạm nhẹ vào môi mà thẩn thờ không?
"Muộn rồi, tôi đưa em về." Cô bất chợt lên tiếng tiễn khách. Không giống lần trước mời ở lại.