01
Người bạn thân nhất đã thua khi chơi thật hay thách, vì vậy cô ấy đã tìm một cái cớ để chạy trốn.
Và tôi đã được chọn...
"Mày có thấy người con trai ở đằng kia không? Đi tỏ tình đi, ôm đùi và nói muốn làm fangirl của ảnh đi."
Đừng lố bịch như vậy chứ.
Buổi chiều, có người kéo góc áo của trùm trường để thổ lộ tình cảm, bị hắn mắng: "Tao ghét những kẻ không có ranh giới."
Cô gái gào khóc thảm thiết ngay tại chỗ.
Lực sát thương này mạnh như thế, tôi có vội vàng muốn ch/ế/t đâu?
"Hãy suy nghĩ lại đi được không."
"Được, vậy người đó đi."
Hoa khôi chỉ vào người đứng bên cạnh trùm trường, cậu ta đang ôm eo bạn gái mình và thì thầm gì đó.
Cô ta nghĩ tôi bị cái gì hay sao mà lại đi làm tiểu tam chứ?
Thôi được rồi, chọn trùm trường vậy.
Đột nhiên cảm thấy cậu ta là lựa chọn hợp lý nhất.
Lúc này hoa khôi thấy tôi chưa hành động nên cao giọng nói: “Không làm nổi thì đừng đồng ý cho người khác, hèn lắm đấy.”
Bạn cô ấy hùa vào: “Đúng rồi đấy, tôi thấy đau mặt hộ cậu đấy.”
Phương pháp kích thích này thật sự hiệu quả đối với tôi đấy.
Với tâm thế kiểu gì cũng bị mắng, dưới sự giám sát của những người đang hóng hớt kia, tôi bước đến chỗ trùm trường.
“Làm sao?” Thẩm Châu uể oải nhướng mi, cau mày hỏi.
"Không, chân... lông chân của bạn dài quá." Cái nhìn của cậu ta làm tôi sợ đến mức nói lắp bắp.
Lời tôi nói làm cho mọi người xung quanh cười phá lên.
"Vậy để tôi kéo quần lên để cậu có thể nhìn kỹ hơn vào đôi chân... rậm rạp của tôi nhé?"
Khi tôi nhớ lại việc cạo lông chân cho anh trai khi tôi còn nhỏ, chuyện này thật khó coi.
Bất ngờ tôi buồn nôn.
Thấy vậy, tên trùm trường vội vàng hỏi: "Cậu có thai à?"
Ôi cái cách suy nghĩ này.
Tại sao cậu ta không hỏi đứa trẻ bố nó là ai luôn đi.
Tôi đảo mắt trong lòng, ngượng ngùng cười cố giải thích.
Nhưng lại bị lời nói của Thẩm Chu chặn lại: “Đứa bé này là của tôi à?”
Cậu tưởng tượng hay thật đấy.
Cậu ta có bị ngốc không vậy hả.
"Hãy nghe tôi giải thích, không có đứa con nào cả. Chỉ là tôi uống nhiều rượu quá nên buồn nôn thôi."
Không nói thì thôi, tôi lại buồn nôn rồi...
Rồi xong, tôi chắc chắn không thể sống sót ra ngoài.
Sau khi nghe tôi giải thích, trùm trường lại thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cau mày, sắc mặt trở nên đỏ bừng.
Người đàn ông này thật khó đoán.
Cậu ta lạnh lùng nói: "Không có chuyện gì thì đừng đứng ở trước mặt tôi nữa."
Tôi ngay lập tức xoay người và rời đi.
Kết quả là tôi đối diện với những cặp mắt đang hóng hớt phía sau.
Suýt quên, tôi đến để tỏ tình cậu ta mà.
02
Thẩm Châu lấy bật lửa ra, đang định châm điếu thuốc đặt trên miệng thì tôi liền chạy tới ôm lấy tay trái cậu ta.
"Cách!"
Có mùi khét lan toả trong không khí.
Trùm trường trượt tay trên bật lửa...
Cậu ta chửi thề rồi định dập lửa bằng tay không.
Mọi người nhao nhao lên đi tìm nước.
Liếc nhìn ly rượu trên bàn, tôi cầm lên ném thẳng vào người cậu ta.
Vì lý do nào đó, ngọn lửa nhỏ bùng lên ngay lập tức.
Sau đó tôi nhanh chóng tìm thấy một chai nước, bàn tay trái của trùm trường cùng với cánh tay xăm hình con trăn sọc đã được giải cứu.
Thẩm Châu mặt đen như than, như sắp đánh người.
"Cậu chưa tốt nghiệp mẫu giáo hả, còn dùng rượu dập lửa hả?"
"Xin lỗi, tôi vội quá nên quên mất."
Trùm
trường im lặng...
Mắt tôi rơi vào hình xăm của cậu ta và thở phào nhẹ nhõm.
May mắn là nó không bị đốt cháy.
Nếu không, diễn đàn trường ngày mai sẽ có tiêu đề: "Ai là người đã phá cánh tay đầy ‘hoa’ của trùm trường đẹp trai?".
Thẩm Châu ánh mắt hung hãn, cười lạnh một tiếng, "Không đốt được nên cậu không chịu trách nhiệm sao?"
Anh chàng này.
Tôi nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ vớ vẩn trong đầu.
"Có thể dùng thân thể để trả nợ không? Tôi không có tiền." Ngay cả tiểu hoa khôi cũng bị từ chối, tôi cũng không tin hắn đồng ý với tôi.
Quả nhiên, Thẩm Châu lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Tôi có vẻ đã chiến thắng và sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Tôi ôm lấy cánh tay anh ta và nói: "Tôi thực sự thích cậu, tôi sẵn sàng trở thành người hâm mộ trung thành của cậu."
Nhưng tôi lại nghĩ trong lòng: "Ch/ế/t đi, trừ khi tôi mất trí nhé."
Trùm trường đột nhiên lại sợ hãi và im lặng hồi lâu.
Những người khác nhìn hành động của tôi: 6*.
*6 ở bên có vẻ nghiã là lợi hại, giỏi...
Sau khi Thẩm Châu lấy lại bình tĩnh, cậu ta cầm điện thoại lên và bắt đầu chơi, mặc kệ tôi đang dán mắt nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Lạ thật, tại sao cậu ta lại không nói cút đi?
Lúc này, tôi cố gắng kìm nén bản thân.
Cậu ta quay đầu nhìn tôi, cười nói: “Đừng ồn ào, sau này tôi sẽ thực hiện yêu cầu của cậu”.
Vẻ mặt của cậu ta ba phần xấu xa và bảy phần ảm đạm.
Nhưng tôi còn chưa mở miệng, làm sao lại quấy rầy chứ?
Bởi vì ôm tay cậu ta quá lâu, tôi muốn đứng dậy duỗi cơ một chút, lại bị Thẩm Châu nắm lấy cổ tay.
"Đừng nghĩ đến việc chạy, chỉ cần đi với tôi một lúc là được."
Giọng điệu này hơi giống mấy anh cảnh sát.
Thẩm Châu kéo tôi ra ngoài, lực rất lớn, tôi không thể thoát ra được.
"Cậu muốn làm gì?"
"Đưa cậu đi phẫu thuật nội sọ và c/ắ/t bỏ não của cậu."
Biểu hiện của cậu ta rất bình tĩnh và sảng khoái, như thể đang nói về một vấn đề rất bình thường.
Bấm tay tính toán chút*, tôi sẽ ch/ế/t sớm.