Mưa càng lúc càng mau, cũng may không nổi gió to, ra khỏi nhà cũng không tính là khó khăn.
Một chiếc ô lớn màu đen cũng đủ che cho hai người, Liễu Nhất khẩn trương khoá túi vải bố, không nhịn được nhìn lén tay trái vừa bung dù của Hạ Nghị.
Hạ Nghị thật sự rất cao, Liễu Nhất cao 175 cm, thời điểm cùng Hạ Nghị sóng vai không ngẩng đầu liền chỉ có thể nhìn đến chiếc cằm kiên nghị hoàn mỹ của đối phương.
Người này sao có thể cao như vậy chứ?
Hạ Nghị phải cao ngang tầm với anh trai, Liễu Nhất nhịn không được suy nghĩ miên man, Hạ Nghị là người đầu tiên giúp cậu cầm dù ngoài anh trai, người này tặng mình bữa sáng, còn giúp mình đòi về tiền bị cướp......!Chẳng lẽ, Hạ Nghị là ốc tiên tử đến báo ân? (giống kiểu nàng tiên ốc nhưng Hạ Nghị là nam nên Cá để ốc tiên tử, chứ để chàng tiên ốc nghe kỳ quá)
Liễu Nhất nghĩ vậy liền bắt đầu vắt hết óc hồi tưởng xem khi nào thì mình giúp đỡ qua Hạ Nghị, nhưng số lần cậu xuất hiện cùng Hạ Nghị ít đến đáng thương, tự nhiên là nghĩ không ra.
Liễu Nhất không dám ngẩng đầu nhìn mặt Hạ Nghị, Hạ Nghị cũng dựa vào ưu thế chiều cao cúi đầu mắt liền có thể nhìn thấy tất cả phản ứng của người nào đó, lúc này thấy thỏ con thỉnh thoảng nhìn lén hắn trên mặt nhỏ còn rối rắm, có thể nói là cực kỳ đặc sắc, tròng mắt không an phận loạn chuyển, lại nhíu mày cắn môi đỏ mặt, tiểu mỹ nhân đang suy nghĩ cái gì?
—— thật sự là không an phận a.
Một đường không nói gì, đúng theo lời Liễu Nhất, chợ không xa, đi bộ năm phút đồng hồ đã đến.
Có lẽ nguyên nhân do trời mưa, chợ hôm nay không đông lắm, yên tĩnh rất nhiều so với ngày thường, Liễu Nhất lập tức đi đến quầy hàng quen thuộc chọn mua nguyên liệu nấu ăn mình cần.
Hạ Nghị là lần đầu tiên đến chợ, thấy Liễu Nhất thuần thục như thế liền biết cậu thường xuyên đến bên này mua đồ ăn, lại nghĩ đến phòng khách Liễu Gia quạnh quẽ, trong lòng liền đoán Liễu Nhất không ai chiếu cố.
Liễu Nhất mua đủ đồ ăn đã tính toán trong kế hoạch bỏ vào túi vải bố, Hạ Nghị tiện tay đoạt lấy gói to nặng nề.
Liễu Nhất không nghĩ tới hắn sẽ chủ động giúp mình cầm đồ, có chút kinh hoảng muốn cầm lại gói to: "Cậu là khách, vẫn là để tôi cầm đi."
Hạ Nghị thầm cười lạnh một tiếng, nhưng lại ảo não phản bác một câu: Khách cái gì, tôi là người đàn ông của cậu.
Hắn thầm hài lòng, nghĩ đến mình ngày nào đó có thể tự tin nói câu "Tôi là người đàn ông của cậu" với người này, liền cảm thấy nhiệt huyết, cả người đều lộ ra ẩn ẩn hưng phấn.
Hạ Nghị đem gạt tay duỗi tới lấy đồ của Liễu Nhất ra, đem túi vải bố quăng lên trên vai, lơ đễnh nói: "Có chút đồ này dùng một ngón tay tôi còn ngại nhiều, còn muốn mua gì không?"
Liễu Nhất lắc đầu, Hạ Nghị một tay thoải mái xách túi vải đầy rau và thịt, tay kia thì bung dù, Liễu Nhất nhìn hai tay trống trơn có chút ngượng ngùng, rồi lại không biết nên như thế nào cùng Hạ Nghị nói chuyện, liền cứ như vậy rối rắm một đường.
Sau khi về nhà Liễu Nhất cũng không rối rắm nữa, hỏi qua Hạ Nghị có ăn kiêng gì không liền bắt đầu nhanh nhẹn vo