Ngày hôm sau quả nhiên trời quang, bầu trời trong xanh, không khí tươi mát vô cùng, nhiệt độ cũng đạt tới mức cao mới của năm nay.
Liễu Nhất buổi sáng rời giường gội đầu tắm rửa, thay quần áo mới giầy mới, kính mắt mới, đeo đồng hồ bình thường không nỡ mang, đây chính là quà sinh nhật anh trai tặng cậu, rất đắt tiền.
Liễu Nhất cẩn thận cài dây đồng hồ, nâng cổ tay nhìn cảm thấy rất đẹp, nhịn không được vui vẻ câu môi, ánh mắt của anh trai chính là tốt, không biết thưởng thức của Hạ Nghị thế nào?
Chẳng qua mặc kệ Hạ Nghị thưởng thức như nào cùng cậu cũng không có quan hệ gì, Liễu Nhất nghĩ như vậy ngồi ở sô pha đọc cuốn bách khoa toàn thư hai ngày trước mượn ở thư viện.
" Tốc độ sinh trưởng trung bình của móng tay khoảng 0.1 mm mỗi ngày......"
Liễu Nhất đọc đến đây theo bản năng nâng tay nhìn móng tay của mình, dài hơn một chút cũng không gọn gàng như lúc mới cắt, cậu buông sách tìm bấm móng tay bắt đầu cắt.
"Leng keng ——"
"Tê a......"
Chuông cửa đột ngột vang lên, Liễu Nhất bị đau hô một tiếng, ngón út bị cắt rách da, nổi lên bọt máu đỏ tươi, cậu vội vàng dùng khăn tay đè lại, ngẩng đầu đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường 10:30.
Hạ Nghị ở cửa đợi năm phút đồng hồ, thời điểm đang chuẩn bị ấn chuông cửa lần thứ hai thì cổng từ bên trong mở ra.
Liễu Nhất mặc một chiếc áo phông trắng tinh, quần bò màu lam nhạt phối với một đôi giày thể thao màu trắng lộ ra mắt cá chân tinh tế xinh đẹp, tóc đen nhánh bóng loáng, môi mỏng mím nhẹ, trên cái mũi cao đeo một chiếc kính tròn gọng bạc.
Khác với chiếc kính đen gọng vuông cổ hủ trước đó, chiếc kính gọng tròn nhẹ nhàng không làm giảm vẻ đẹp của đôi mắt, ngược lại còn tăng thêm vài phần xinh đẹp, lông mi thật dài vừa cong vừa dày, khuyết điểm duy nhất là tóc mái thật dày che khuất cái trán kia.
Sự không kiên nhẫn của Hạ Nghị nháy mắt tan thành mây khói, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén lên tóc mái vướng bận kia, khuôn mặt tuấn tú lập tức tiến đến gần, chóp mũi cơ hồ dán lên.
Cách một tầng mắt kính hơi mỏng, hai ánh mắt đối diện, Liễu Nhất khẩn trương siết nhăn vạt áo phông, bên tai truyền đến giọng nam ôn nhu ấm áp như gió mùa hè cùng với nhiệt độ ẩm ướt: "Thật đẹp."
Liễu Nhất trong lòng giống như nai con chạy loạn, hai má trở nên ửng đỏ, liền ngay cả xương quai xanh lộ ra ngoài cũng đổi màu, cậu bối rối hất tay của Hạ Nghị ra, có chút không biết làm sao một bên sửa sang lại tóc mái một bên nhỏ giọng nói: "Rối rồi."
Hạ Nghị tinh mắt thấy được trên ngón út của cậu dán băng cứu thương, không phân nặng nhẹ nắm cổ tay cậu, ngay cả tiểu tiện nghi đều cố không chiếm, tức giận hỏi: "Sao lại thế này?"
Liễu Nhất bị hắn dọa sợ, sao đột nhiên lại tức giận, người này thật sự là hỉ nộ vô thường.
Hạ Nghị thấy cậu mặt lộ vẻ sợ hãi trong lòng chửi thầm một câu, thả nhẹ ngữ khí hỏi: "Ai làm, nói cho tôi biết."
Là bởi mình bị thương nên hắn tức giận?
Liễu Nhất quẫn bách nhỏ giọng giải thích, "Tôi tự mình cắt móng tay, không cẩn thận rách."
Cậu nói xong có chút uể oải nghĩ: Hạ Nghị nhất định sẽ cảm thấy mình rất ngốc.
Hạ Nghị nghe vậy nâng tay ở trên trán cậu dùng sức gõ một cái: "Ngốc."
Quả nhiên......!
Liễu Nhất cảm thấy ủy khuất, thầm nghĩ: nếu không phải cậu đột nhiên ấn chuông cửa tôi sẽ cắt rách sao?
Hạ Nghị thấy cậu một bộ biểu tình ủy khuất giận mà không dám nói, trong lòng buồn cười, quên đi, bộ dạng đẹp là đủ rồi, ngốc liền ngốc đi, cũng không phải chuyện gì xấu.
Liễu Nhất tự cảm thấy mình một chút cũng không ngốc, thành tích của cậu tốt rất, đọc sách so với các bạn học khác cũng nhanh hơn, nhưng lại không dám lớn tiếng hướng đối phương hét: tôi rất thông minh!
Phim 11 giờ bắt đầu chiếu, nếu hai người còn tiếp tục giằng co chắc chắn sẽ không kịp, Hạ Nghị nhìn người trước mắt dặn dò: "Về sau cẩn thận chút, lên xe."
Liễu Nhất đáp lại một tiếng xoay người khóa cửa, lúc này mới phát hiện Hạ Nghị đi một chiếc xe điện nhỏ màu trắng cùng vẻ ngoài của hắn mười phần không hợp.
Liễu Nhất không nói gì sải bước đến chỗ ngồi phía sau ngồi lên, trong lòng lại nghiêm trọng hoài nghi xe điện nhỏ này là Hạ Nghị đoạt của nữ sinh không may nào đó, bởi vì vật nhỏ này thật sự rất không phù hợp với hình tượng