"Thật là, người ta cũng không phải cố ý.
Thật là không biết thương hoa tiếc ngọc, nếu không phải bổn tiểu thư thích ngươi, ngươi cho là ngươi là ai? Hạ Nghị, ngươi chờ xem."
Tôn Tuyết nhìn thấy bóng dáng quyết tuyệt của Hạ Nghị tức giận đến dậm chân, chặn một chiếc taxi rời khỏi.
_______Hiệu thuốc trên tầng hai trung tâm thương mại______
Liễu Nhất im lặng ngồi trên sô pha ở cửa, Hạ Nghị vào trong trong mua cồn iod, băng gạc cùng tăm bông sau khi trả tiền liền tiến đến ngồi xổm trước mặt cậu thuần thục giúp cậu xử lý vết thương, Liễu Nhất im lặng không lên tiếng, cắn môi chải vuốt vuốt tóc.
Hạ Nghị bôi thuốc xong mới phát hiện người vừa mới đau đến phát khóc lúc này lại không phản ứng, nhịn không được đưa tay xoa nhẹ tóc cậu, ôn nhu hỏi "Còn đau không?"
Liễu Nhất hoàn hồn nhìn cánh tay đã không còn thấy vệt máu thành thực gật đầu, gật đầu xong lại cảm thấy đau đau, vì thế lại lắc lắc đầu.
Hạ Nghị thấy biểu tình ngây ngốc của cậu nhịn không được đưa tay tiếp tục xoa đầu cậu, cố ý lớn tiếng ra lệnh: "Đau cũng nhịn, nam tử hán đại trượng phu nhất định phải kiên cường."
Liễu Nhất ngơ ngác nhìn hắn, giống như chưa phản ứng kịp lời hắn nói.
"Đau đến ngốc?".
Xin hãy đọc truyện tại { trùmtru уện.or g }
Hạ Nghị buồn cười đến gần mặt cậu, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại ở trước mắt, Liễu Nhất lúc này mới hoàn hồn, biểu tình của Hạ Nghị thật giống như đối với việc bản thân bị người khác mắng là con riêng không để ý, nhưng Liễu Nhất lại rất để ý.
Tuy rằng Hạ Nghị không được xem như tốt người, nhưng hắn cũng không xấu, cậu không chịu được việc Hạ Nghị bị người xúc phạm như vậy, lại còn ở nơi công cộng đông người, cho dù người kia là bạn gái Hạ Nghị......!Bạn gái?
Ngực vừa nảy lên một cảm giác khó chịu xa lạ, Liễu Nhất há miệng thở dốc, nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy là......!Bạn gái cậu sao?"
"Hửm ——"
Hạ Nghị không nhịn được giơ ngón trỏ lên trên trán cậu dùng sức gõ một chút, bất đắc dĩ nói "Ở trong lòng cậu tôi chính là người không biết thưởng thức như vậy?"
Liễu Nhất che cái trán phát đau liều mạng lắc đầu, chỉ cảm thấy cỗ tức giận trong lòng kia đột nhiên tiêu tan.
"Về sau thời điểm không có tôi, nhìn thấy nữ nhân kia thì tránh xa chút, cô ta là người điên."
Hạ Nghị cũng không có giải thích nhiều lắm, chỉ là đặc biệt dặn dò cậu một câu, Liễu Nhất cũng không hỏi nhiều, nghe lời gật đầu, đối với việc nguy hiểm, cậu luôn luôn là có thể cách xa liền cách xa.
Chỉ là, cậu đột nhiên có chút không nỡ cách Hạ Nghị quá xa.
Lăn qua lăn lại một phen Liễu Nhất cũng đã quên hồi nãy mình bị Hạ Nghị làm cho tức giận sự, bôi thuốc xong liền ngoan ngoãn để người dẫn đến ngồi trên xe điện nhỏ.
Liễu Nhất ngồi ở sau xe, tầm mắt phía trước là tấm lưng con trai, cậu nhìn thấy tấm lưng cao lớn rắn chắc kia không biết sao đột nhiên có một loại xúc động muốn ôm.
Người kia vì cái gì phải mắng Hạ Nghị là con riêng, Hạ Nghị thật sự không ngại sao?
Mẹ Hạ Nghị là người như thế nào, có phải hay không cũng giống mẹ mình không thích con của mình? Nếu không, sao lại giới thiệu một người người như vậy làm bạn gái Hạ Nghị?
Mẹ Hạ Nghị khẳng định không phải người mẹ tốt.
Liễu Nhất thở phì phì nghĩ, cậu không muốn Hạ Nghị bị người khác mắng, trong lòng lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác gọi là "hung ác", những người mắng Hạ Nghị thật xấu.
"Im lặng như vậy, có phải trong lòng đang nói xấu tôi không?"
Hạ Nghị đột nhiên mở miệng, một tay lái xe một tay đưa ra sau lưng đùa giỡn xoa xoa mặt Liễu Nhất.
"Nguy hiểm, cậu đừng như vậy."
Liễu Nhất lo lắng nhắc nhở, nghiêm cẩn thu hồi suy nghĩ trong lòng trước đó, tiến hành bổ sung —— những người mắng Hạ Nghị thật xấu, ngoại trừ Liễu Nhất.
"Buzz...!buzz...!——"
Hạ Nghị thành thành thật thật đem nắm tay duỗi trở về, đúng lúc này không biết từ chỗ nào truyền đến từng đợt chấn động, Liễu Nhất nhìn một vòng tầm mắt dừng ở túi áo của người trước mặt, nhỏ giọng nhắc nhở, "Hạ Nghị, hình như di động của cậu kêu."
"Tin nhắn rác, không cần phải xem."
"Nga."
Liễu Nhất luôn luôn rất thức thời, Hạ Nghị nói mặc kệ cậu cũng không hỏi nhiều, gió mùa hè lướt qua mặt mà đến như nhẹ nhàng ôm lấy làn da, tạo cảm giác ấm áp thoải mái.
Hạ Nghị là "Người