Liễu Nhất nghe vậy chỉ cảm thấy mặt càng đỏ hơn, trái tim nhỏ "Thình thịch, thình thịch" từng tiếng như sắp vọt ra khỏi cổ họng, cả người đều muốn bay lên, muốn gật đầu đáp ứng hết thảy yêu cầu của đối phương.
Trong sân đột nhiên truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống đất thật lớn, Liễu Nhất nhất thời thanh tỉnh...... Hạ Nghị làm sao không thông báo đã lại hôn mình?!
Hơn nữa hắn còn chưa trưởng thành a!
Làm sao có thể đầy đầu đều là chuyện người lớn?
Cứ như vậy sẽ sa đọa!
"Cái kia, ý của tôi là..."
Liễu Nhất rối rắm muốn giải thích lại không biết nên nói như thế nào, lúc này trong sân truyền đến thanh âm của Liễu Triết, "Không còn sớm, mau đi ngủ."
"Lập tức sẽ."
Liễu Nhất đáp, vội vàng giải thích: "Hạ Nghị, tôi thật sự rất muốn ngủ cùng anh trai, hắn lâu lắm mới trở về một lần, sau khi anh trai rời đi tôi sẽ đến giúp cậu được không? "
Muốn ngủ cùng anh trai, cùng mình ngủ chỉ là vì giúp mình...... Hạ Nghị đột nhiên thật đau tim.
"Anh trai gọi, cậu trên đường cẩn thận, ngủ ngon."
Quả nhiên điều đau lòng hơn vĩnh viễn ở cuối cùng, Hạ Nghị nhẹ nhàng thở một hơi nhìn con thỏ nhỏ ngoan ngoãn trước mắt đuổi người, ngoài cười trong không cười mở miệng, "Được, ngày mai tôi tới đón cậu."
Trong lòng lại nói: chờ cái tên đệ khống biến thái kia rời đi, xem tôi làm sao "Bắt nạt" cậu!
" Một mình ở nhà chú ý an toàn."
"Dạ, anh trai, anh ở bên kia chăm sóc tốt chính mình."
"Được."
Chủ Nhật, sáng sớm Liễu Triết rời Liễu gia, Liễu Nhất đứng ở cửa lưu luyến nhìn xe taxi rời đi hoàn toàn khuất sau ngõ nhỏ, tuy rằng đã quen với cảnh tượng như vậy, nhưng vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.
Bởi vì là người mình quan tâm, cho nên sẽ sợ hãi ly biệt.
"Nhất Nhất, cậu là đang đợi tớ sao? "
Liễu Nhất đứng ở cửa một lúc, cảm xúc chia tay gần như không còn, một đạo thanh âm trong trẻo truyền đến, là Hứa Niên.
Liễu Nhất kinh ngạc nhìn cậu: "Làm sao sớm như vậy đã tới rồi? "
"Nói ra thật dài, tớ với nam thần có chút ngoài ý muốn, kế hoạch tỏ tình tạm thời hoãn lại, quà tặng còn muốn phiền toái cậu giúp tớ giữ thêm một thời gian."
"Xảy ra chuyện gì, vào rồi nói."
"Sau khi bám theo Hạ Nghị, tớ đánh bậy đánh bạ trở thành hộ tá của Tưởng Viêm rồi."
"Nếu mọi chuyện là như vậy, con người Tưởng Viêm còn rất tốt." - Liễu Nhất tổng kết nói.
Hứa Niên kiêu ngạo ưỡn ngực: "Tất nhiên, tớ chính là tìm một người đàn ông hội tụ cả vẻ đẹp trai lẫn nhân phẩm tốt mà."
Liễu Nhất miễn cưỡng chấp nhận gật gật đầu, hỏi: "Hạ Nghị cùng Tưởng Viêm rất quen thuộc sao? "
"Tớ chỉ biết hai người bọn họ là họ hàng, còn cụ thể tớ cũng không rõ, quan hệ gia đình của bọn họ hình như cũng rất phức tạp, cậu nếu muốn biết có thể hỏi Hạ Nghị, bất quá tốt nhất phải chọn thời điểm thích hợp." Hứa Niên nghiêm túc đề nghị.
Liễu Nhất suy nghĩ một chút lắc đầu, "Tớ không hỏi."
Hứa Niên lấy lòng nói: "Nhất Nhất, cậu thật sự là vừa thông minh lại lương thiện. Thuận tiện, cậu biết làm bánh ngọt không? "
"Biết, trước kia anh trai cho tớ tham gia lớp học làm bánh, chỉ là trong nhà không có tài liệu." Liễu Nhất thực sự nghiêm túc nói.
"Không quan hệ, cần cái gì cậu nói cho tớ biết, tớ bây giờ đi mua."
"Vẫn là cùng đi, đợi tớ đi thay quần áo."
Hứa Niên cảm kích nắm tay: "Nhất Nhất, cậu quả thực chính là phúc tinh của tớ. Tớ nếu có thể theo đuổi hắn, về sau mỗi năm vào ngày lễ quan trọng tớ sẽ tặng cậu cùng Hạ Nghị quà."
Liễu Nhất vô lực phun tào: "Không cần."
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng 666 của bệnh viện công nào đó bị đẩy ra, Tưởng Viêm ngẩng đầu nhìn ra cửa, biểu tình trên mặt không che dấu thất vọng cùng ghét bỏ: "Làm sao lại là anh? "
"Cậu cho là ai, tiểu mập mạp hôm qua sao." Hạ Nghị xuy một tiếng, mang theo bình giữ nhiệt đi vào.
Tưởng Viêm nhíu mày phản bác: "Hắn không mập."
Hạ Nghị mở bình giữ nhiệt, nghe vậy kinh ngạc nhìn hắn, "Sống lâu như vậy, lần đầu tiên thấy cậu giúp người khác nói chuyện, sẽ không coi trọng hắn đi? "
Tưởng Viêm khiếp sợ nói: "Nói bậy bạ gì đó, hắn là nam."
Hạ Nghị bình tĩnh mở miệng: "Nam thì làm sao, quên nói cho cậu, tôi tìm cho ngươi một tẩu tử, cũng là nam."
Tưởng Viêm hoài nghi nhìn hắn: "Chuyện khi nào? "
Hạ Nghị bình thản nói: "Người lần trước cậu đánh."
Tưởng Viêm lập tức phản ứng lại: "Lần trước, cái tên mang kính mắt kia? "
"Phải, cậu ấy tên Liễu Nhất. Vết thương tốt thì đi giải thích với hắn, còn có đám hồ bằng cẩu hữu kia của cậu cũng sớm giải tán đi, hai đạp cũng không chịu được còn dám cướp tiền của vợ tôi."
Tưởng Viêm không khỏi nghĩ đến lần trước mình bị Hạ Nghị đấm một quyền, thủ hạ thì chính là cảnh tượng mỗi người bị gạt ngã trên mặt đất, im lặng một hồi mới nghiêm túc hỏi: "Anh nghiêm túc?"
Tưởng Viêm nghĩ từ nhỏ đến lớn Hạ Nghị sở tác sở vi, đột nhiên cảm thấy người này tìm con trai làm vợ cũng coi như không kỳ quái, dù sao hắn cũng là kẻ thích độc lập.
Hơn nữa tuy rằng hiện nay đồng tính còn chưa thể lĩnh giấy chứng nhận, bất quá vài năm trở lại đây vấn đề hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính nhận được ngày càng nhiều ủng hộ, việc hợp pháp hóa ắ hẳn sẽ nhanh chóng được chấp thuận.
Nói không chừng là sang năm, năm sau sẽ hợp pháp.
Cùng so sánh thành phố S có tính hòa nhập rất mạnh mẽ với hoàn cảnh quá mức bảo thủ của thành phố A, người sinh sống tại thành phố A hơn phân nửa đều là dân bản xứ, mà thành phố S lại tập hợp nhân tài các nơi, là thành thị người trẻ tuổi thích nhất, không ngoại trừ ai.
Tưởng Viêm sở dĩ kinh ngạc cũng là bởi vì từ nhỏ sinh hoạt tại loại hoàn cảnh tương đối bảo thủ này, tuy rằng trên mạng thỉnh thoảng có tin tức liên quan, nhưng bên cạnh lại chưa thấy qua loại quan hệ này, cho nên khi Hạ Nghị đột nhiên nói hắn thích con trai, khó tránh khỏi ngạc nhiên.
Tưởng Viêm cẩn thận nhớ lại cảnh tượng lần trước nhìn thấy Liễu Nhất, ngày đó vì tránh cảnh sát giao thông mà cố ý đi đến đường nhỏ không ai quản lý đua xe, vừa vặn gặp được tên xui xẻo kia, người dưới tay làm việc hắn luôn luôn là mở một con mắt nhắm một con mắt, bởi vì tâm tình không tốt hắn cũng lười quản.
Nhưng trong ấn tượng, đối phương tựa hồ là dáng vẻ trạch nam quê mùa, còn không đáng yêu bằng phân nửa đứa trẻ ngày hôm qua tới chiếu cố hắn, phẩm vị của Hạ Nghị khi nào thì hạ thấp nhiều như vậy?
Tưởng Viêm ăn ngay nói thật mở miệng: "Em nhớ rõ hắn bộ dạng không được tốt lắm."
Hạ Nghị khinh miệt cười: "Thiếu niên, cậu đúng là không biết gì cả."
Tưởng Viêm: " "
Hạ Nghị cũng không giải thích nhiều lắm, nghĩ thầm lần sau sẽ đem vợ
sửa soạn thật tốt để tiểu tử khẩu xuất cuồng ngôn này mở mắt.
"Ăn đi."
Hắn mở bàn nhỏ trên giường ra, dọn điểm tâm sáng, Tưởng Viêm gắp bánh bao nuốt xuống: "Anh đã có bạn trai, Tôn Tuyết bên kia......"
Hạ Nghị một bên bóc trứng gà cho hắn, một bên không sao cả đáp: "Nhường cho cậu."
Tưởng Viêm nghe vậy lập tức lộ ra biểu tình ghét bỏ, bánh bao thịt nóng hầm hập cũng không còn thơm.
"Yên tâm ăn. Mẹ tôi đưa tới thì giao cho bà ấy xử lý, tin tưởng Hà Cựu nữ sĩ sẽ không khiến chúng ta thất vọng." - Hạ Nghị rất nhanh bóc xong một quả trứng gà bỏ vào trong bát hắn, tiếp tục bóc quả thứ hai.
Tưởng Viêm nuốt trứng gà, nghe vậy không có đáp lời, chỉ là biểu tình cũng không lắm.
"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến."
Lúc này di động của Hạ Nghị đột nhiên vang, hắn kiên nhẫn bóc xong trứng gà ném vào bát, không nhanh không chậm xoa xoa tay lấy điện thoại di động, cho Tưởng Viêm nhìn thông báo cuộc gọi đến: Hà Cựu nữ sĩ.
"Con ở đâu, đem địa chỉ nói cho mẹ, mẹ bảo tài xế đón con."
"Không rảnh."
" Hạ Nghị, mẹ hiện tại không phải cùng con thương lượng, hôm nay con nhất định phải đến, mẹ biết gần đây con cùng một người con trai tên Liễu Nhất rất gần gũi......"
Hạ Nghị biểu tình đột nhiên biến đổi, ngữ khí nguy hiểm: "Bà uy hiếp tôi? "
"Xem ra con quả thật rất để ý cậu ta, địa chỉ."
"Không cần, tôi tự qua."
"Vậy mới đúng _"
Lạnh lẽo vô tình.
Tưởng Viêm thấy hắn cả người hàn khí không khỏi kinh ngạc, trong ấn tượng của hắn, Hà Cựu nữ sĩ vẫn luôn là người phụ nữ tân tiến, đối với đứa nhỏ của mình lại luôn dung túng, loại chuyện uy hiếp con ruột này, ngược lại dị thường.
Tưởng Viêm cùng Hạ Nghị coi như là anh em ruột từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai người từ nhỏ đều là tiểu bá vương, tính tình Hạ Nghị so với hắn còn ác liệt hơn. Từ nhỏ chưa từng đối ai mềm lòng, không nghĩ tới thế nhưng cũng có một ngày thỏa hiệp.
Hắn không khỏi tò mò: "Dì uy hiếp anh cái gì? " Hạ Nghị nóng nảy thu hồi di động: "Vợ tôi."
Hà Cựu người này đối con ruột mình là rất tốt, nhưng đối người khác sẽ không nhất định, nhiều năm như vậy ở cửa hàng được xưng "Xà mỹ nữ" là có nguyên nhân của nó.
Tưởng Viêm bắt được trọng điểm: "Xem ra anh là thật sự thích hắn." Hạ Nghị nóng nảy thúc giục: "Vô nghĩa, ăn nhanh lên, lão tử phải vì yêu lên chiến trường." Tưởng Viêm thấy hắn khó được cũng có thời điểm xúc động, không khỏi nhắc nhở: "Anh, ngươi lý trí chút."
"Lý trí cái rắm, mẹ nó, ngày hôm qua anh vợ mới vừa hỏi tôi, mẹ tôi cùng vợ cãi nhau sẽ xử lý như thế nào, hôm nay Hà Cựu lại dùng vợ uy hiếp tôi, mẹ nó, có độc, SB! @# ¥%& lớn......"
Hạ Nghị đột nhiên đứng lên ở trong phòng phát hỏa, buồn bực làm cho người ta chửi thề.
Tưởng Viêm yên lặng ăn bữa sáng của mình nhìn hắn nổi điên, trong lòng đối với anh dâu tò mò dâng lên, có thể khiến Hạ Nghị thấp thỏm như vậy, bộ dạng còn không đẹp trai, nhất định phi thường phi thường đặc biệt.
Tháng sáu, giữa trưa ánh sáng mãnh liệt chói mắt, trong phòng bệnh 666 trừ bỏ tiếng TV thì thật yên tĩnh. 12:47, Tưởng Viêm khó chịu tắt TV.
Hôm nay cuối tuần, tiểu hộ tá hôm qua cầu mình không đuổi hắn đi thế nhưng đến bây giờ cũng chưa xuất hiện.
Hắn vừa muốn rung chuông kêu hộ tá bệnh viện đi lên, cửa đã bị đẩy ra.
Hứa Niên một tay cầm bình giữ nhiệt, một tay cầm bánh ngọt, thở hổn hển xông vào: "Thực xin lỗi, A Viêm, tôi không biết trên đường đông như vậy, cậu đói bụng rồi đi."
Tưởng Viêm nhìn bánh ngọt trên tay cậu, ngữ khí bình thản: "Lại là bạn nhỏ tặng? "
Tưởng Viêm giật mình, có một loại xúc động nói không rõ lan tràn, cảm xúc này rất xa lạ, tê tê, vừa mềm vừa chua.
Tôi còn có một phần kinh hỉ cho cậu, bạn tôi giúp tôi hoàn thành, có phải hay không rất được? Đến, trước đút cậu ăn cơm." Hứa Niên nói xong mở bình giữ nhiệt, một cỗ hương vị mê người đập vào mặt mà đến, từng miếng đùi gà cắt đều đặn phủ nước sốt đậm đà xinh đẹp bày trên cơm trắng, dưới ánh sáng mắt trời thập phần rực rỡ, còn có màu xanh lành mạnh của rau củ.
"Tôi lần đầu tiên nấu cơm, bất quá cậu yên tâm, lúc làm xong tôi đã nếm qua, tuyệt đối không phải đồ ăn tệ." Hứa Niên giải thích, nói xong múc một thìa nước sốt cùng cơm đút hắn.
Tưởng Viêm nhìn món ăn hấp dẫn, hơn nữa từ hôm qua tới giờ ăn hắn ít cũng đích xác đói bụng, vì thế phối hợp há mồm. Tưởng Viêm ra vẻ lạnh lùng đoạt thìa qua: "Tôi tự ăn."
Hứa Niên hàm hồ đáp: "Ăn."
Trên thực tế vội vàng đến giữa trưa, Hứa Niên mới chỉ ăn một miếng bánh ngọt làm hỏng cùng hai miếng đùi gà nướng cháy.
"Ăn cơm." Cậu sợ Tưởng Viêm đợi không được mình sẽ ăn trước, cho nên căn bản không đứng đắn ăn cơm trưa.
Tưởng Viêm hoài nghi nhìn cậu, Hứa Niên chột dạ cúi đầu không dám cùng hắn đối diện.
Truyện convert hay :
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Nghĩ Đương Cá Mặn