Giáo chủ sống không thể yêu nằm ở trên giường mềm mại giả chết.
Thị nữ ở một bên bóc nho cho hắn.
Giáo chủ kêu rên: Đàn Giáo kia lúc nào mới đến, cũng nửa tháng rồi, căn bản là một cái bóng cũng chả thấy.
Giáo chủ càng nghĩ càng giận, cuối cùng để thị nữ mời Tả Hữu hộ pháp đến.
Tả hộ pháp gần đây dường như rất thoải mái, nghía qua cũng có thể thấy được cằm đôi, giáo chủ lần này càng tức giận hơn, muốn nhặt thứ gì đó đập gã. Kết quả tiện tay cầm lên, là quả táo, vì vậy giáo chủ duỗi cánh tay, hừ hừ tự mình ăn.
Quả táo giòn, ăn ngon.
Tả hộ pháp hỏi: Giáo chủ tìm thuộc hạ có chuyện gì?
Giáo chủ không để ý tới gã, đến khi cả quả táo đều xuống bụng mới nhổ hạt đập vào gã, cả giận nói: Ngươi gạt ta đúng không? Đàn Giáo căn bản sẽ không đến.
Tả hộ pháp nói: Ồ, giáo chủ, sao ngài biết? Sau khi nói xong bịt miệng mình, lòng nói: Hỏng rồi, không cẩn thận lỡ miệng nói ra mất rồi.
Giáo chủ: …
Giáo chủ giận dữ: Thật là!
Cẩn thận nghĩ lại: Cũng phải, Túc Thiên giáo tổng cộng cũng hơn 100 người, trong đó còn có năm mươi, sáu mươi nhân khẩu không cố định, còn lại đều là ăn no chờ chết không lý tưởng. Không thì là rất nhiều đầu bếp, Đàn Giáo người ta đầu óc có vấn đề mới muốn chiếm đoạt cái giáo này mà!
Giáo chủ nói: Vậy ngươi gạt ta về để làm chi?
Tả hộ pháp cười hì hì hai tiếng, e rằng cũng sợ giáo chủ tức giận thật, liền nói rõ đầu đuôi ngọn ngành: Thật ra là, là thuộc hạ ngắm kỹ cho ngài một mối hôn sự, đối phương là con gái thứ hai của giáo chủ Huyền Giáo, bề ngoài Băng Tuyết đáng yêu, rất xứng đôi với giáo chủ ngài.
Giáo chủ quả thực trợn mắt hốc mồm, nói: Tả Khuynh, ngươi bị bệnh hả?
Tả hộ pháp vô cùng vô tội, nói: Quy mô Huyền Giáo gấp mười lần giáo chúng ta, là mười lần đó. Nếu lần này thông gia thành công vậy giáo ta chẳng phải là giáo chúng ta sẽ lên đến đỉnh núi sao? Hơn nữa giáo chủ Huyền Giáo để cho con gái của ông ta tự mình đến đây thành thân với ngài. Hôm qua còn dùng bồ câu đưa tin cho thuộc hạ nói hai ngày nữa là đến rồi. Thế nhưng, sao các nàng lại đi chậm như thế…
Giáo chủ: …
Thị nữ mặt không thay đổi oán thầm: Sao toàn bộ giáo từ trên xuống dưới chả có ai bình thường vậy? À, ngoại trừ mình.
Giáo chủ đột nhiên nở nụ cười một tiếng, nói: Tả hộ pháp nói rất có đạo lý, để ta suy nghĩ.
Lần này đến lượt Tả hộ pháp trợn mắt há mồm. Ồ, hạnh phúc đến quá nhanh mình ứng phó không kịp. Vốn đã nghĩ xong một trăm phương pháp bắt cóc giáo chủ vào động phòng luôn rồi.
Đến buổi tối, giáo chủ cười híp mắt để Tả Hữu hộ pháp cùng nhau ăn cơm uống rượu ngắm trăng. Chớp mắt một cái hai vò rượu chỉ còn thấy đáy, Tả hộ pháp uống say khướt, cảm thấy nóng quá, Hữu hộ lắc lắc đầu, cũng cảm thấy nóng quá.
Chờ bọn hắn đều gần như choáng váng, giáo chủ ném bọn họ lên cùng một cái giường, cười gằn nói: Tả Khuynh, Hữu Tà các ngươi từ từ hưởng thụ buổi tối tươi đẹp này đi.
Nói xong còn có tâm thổi tắt hai ngọn đèn.
Giáo chủ nghĩ: Nhà bếp là cái chi, phí thức ăn là cái chi chi, ta không cần. Ta có thiếu lâu chủ, ta sợ gì chứ.
Vì vậy liền hào khí ngất trời dẫn ba, bốn người đi, đi tìm người trong lòng.
***
Chờ giáo chủ phong trần mệt mỏi chạy tới Quần Hùng trấn, đại hội võ lâm tổ chức đã hai ngày. Chẳng qua hai ngày nay đám anh hùng hào kiệt cũng không làm gì cả, mọi người ngồi xuống uống chút rượu ăn đồ ăn, làm quen.