Tần Nguyệt Miên và
mặt sẹo quen Văn Nhân Hằng lâu như vậy, chưa từng thấy hắn tự mình nấu
cơm, đừng nói là làm bánh Trung Thu, đây đúng là đáng sợ hơn lần trước
thấy hắn điêu khắc ngọc bội nữa.
Cùng cảm thấy đáng sợ còn có đầu bếp và tiểu nhị của khách điếm.
Một vị công tử tuấn lãng quý khí như vậy bỗng đến chỗ bọn họ nấu ăn, bọn họ không biết nên đặt chân ở đâu nữa.
Văn Nhân Hằng đuổi hết mấy người đang đứng nhìn ra ngoài, liếc thấy hai
người nào đó đang ngơ ngác nhìn mình, không ngẩng đầu lên hỏi: “Sao
vậy?”
Tần Nguyệt Miên nghi ngờ: “Ngươi làm được bánh Trung Thu thật sao?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Được.”
Trước đây bọn họ ở núi Hà Cực, rời xa phố xá sầm uất. Vào Trung Thu hoặc là
xuống thị trấn dưới núi tham gia với mọi người, hoặc là mua đồ trước tự
mình làm, sau đó sư đồ ba người cùng trải qua một Tết Trung Thu an bình.
Hắn bỗng nhớ khi sư đệ mới đến mấy năm đầu, mỗi lần đến Trung Thu hay những ngày lễ đều rất yên lặng, trong lòng thấy xót xa.
Cả gia tộc bị giết, lại không thể biểu hiện ra ngoài, còn phải qua những
ngày lễ đó cùng hắn và sư phụ, lúc đó sư đệ đang nghĩ gì?
Tần Nguyệt Miên ở bên cạnh hỏi: “Ngươi còn nấu được gì nữa?”
Văn Nhân Hằng hồi hồn, đáp: “Rất nhiều, chỉ là đã lâu rồi không làm.”
Tần Nguyệt Miên rất kinh ngạc, rất muốn biết bánh Trung Thu mà Văn Nhân Hằng làm có vị gì.
Vì thế hắn mang theo tò mò ấy, ngơ ngác đứng bên cạnh nhìn từ đầu đến
cuối, chờ Văn Nhân Hằng đặt từng cái từng cái vào đĩa, mới cùng người
này lên lầu.
Huyện này cũng không lớn,
nhưng vì là Trung Thu nên người ở thôn xung quanh đều đến đây không ít.
Đường chính đã sớm treo đèn đường, người bán hàng rong cũng bày quán
xong, trẻ con kết thành nhóm chơi đùa, cười vui vẻ chạy qua chạy lại.
Diệp Hữu đứng trước cửa sổ nhìn con đường náo nhiệt, hỏi: “Ngươi không quay về đón Trung Thu với Ngụy trang chủ?”
Ngụy Giang Việt không biết trả lời thế nào.
Nếu là lúc bình thường, hắn sẽ đi tìm phụ thân, nhưng từ khi nghi ngờ
người, mỗi lần hắn nhìn thấy phụ thân thì luôn sợ hãi bỗng có một ngày
phụ thân sẽ biến thành một người mà hắn hoàn toàn xa lạ, mà một mình ở
trong phòng hắn sẽ chỉ nghĩ lung tung, chỉ khi ở cùng Hiểu công tử mới
có thể bình tĩnh lại —— dù người này đang nghi ngờ phụ thân hắn.
Diệp Hữu nhìn hắn, đang định nói gì thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến
gần, đợi một lúc, liền nghe thấy cửa phòng bị gõ. Ngụy Giang Việt ở gần
nhất, liền đứng dậy mở cửa, chớp mắt đã đối diện với gương mặt âm u của
Đinh Hỉ Lai.
Đinh Hỉ Lai liếc nhìn hắn: “Ngươi cũng ở đây à.”
“Ừ, ta tìm Hiểu công tử có chuyện”, Ngụy Giang Việt nhường đường cho hắn đi vào, nhìn sắc mặt này của hắn, “Ngươi sao vậy?”
Đinh Hỉ Lai không đáp, thấy Hiểu công tử từ chỗ cửa sổ đi đến bàn ngồi
xuống, cũng thành thật ngồi theo, nói cho bọn họ biết là đã nghe chuyện
của Minh chủ, hắn mong mỏi hỏi: “Các ngươi nói xem… liệu có khả năng
Chung bá bá bị oan không?”
Diệp Hữu chậm rãi vuốt chén trà trước mặt, không nói gì.
Ngụy Giang Việt thì trốn tránh dời mắt đi.
Hắn với Đinh Hỉ Lai người thì mong Minh chủ chính là quân trắng, người thì
mong Minh chủ bị hãm hại, bọn họ như đang đứng hai đầu một tảng băng
trôi, dưới đáy vang lên tiếng nứt ‘rắc rắc’, bên này vỡ ra, bên kia sẽ
chìm nghỉm.
Đinh Hỉ Lai nhìn bọn họ, không bỏ ý định hỏi: “Liệu có chút khả năng nào không?”
Diệp Hữu đáp: “Có lẽ là có.”
Thực ra Đinh Hỉ Lai cũng biết khả năng này rất nhỏ, cũng không thấy vui
sướng gì. Cả căn phòng lập tức yên tĩnh, khi hắn phát hiện bầu không khí im lìm, thì nghe ngoài cửa vang lên tiếng của Tạ Quân Minh.
“Chà chà, đây là Văn Nhân môn chủ tự làm thật sao? Không phải mua bên ngoài đấy chứ?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Tất nhiên là không.”
Tạ Quân Minh: “Nào nào nào, để ta nếm thử.”
Văn Nhân Hằng: “Tạ cung chủ không chê là được.”
Tạ Quân Minh: “Ừ, không chê.”
Mấy người vừa nói chuyện vừa đẩy cửa phòng ra, Tạ Quân Minh đã ăn sạch một
cái bánh Trung Thu rồi. Mặt sẹo im lặng nhìn y, không vui lắm, đây là
môn chủ nhà hắn làm cho Hiểu thiếu gia, Hiểu thiếu gia còn chưa ăn nữa,
tên này lại đến tiệt hồ, có biết xấu hổ không?
Nếu Tạ Quân Minh bận tâm mặt mũi, thì đã không phải là Tạ Quân Minh.
Y chậm rãi nuốt xuống, thực lòng thực dạ nói với bạn tốt: “Tay nghề của
tôn phu nhân không tồi, lại còn hiền huệ như vậy, Hiểu công tử may mắn
lắm a.”
Mọi người: “…”
Văn Nhân Hằng: “…”
Nặng nề trong căn phòng lập tức tan thành mây khói, bị lời của Tạ Quân Minh
phẩy lên đến chín tầng mây, Đinh Hỉ Lai và Ngụy Giang Việt giật mình,
gần như cùng lúc nhìn về phía Văn Nhân Hằng và Hiểu công tử.
Văn Nhân Hằng và Diệp Hữu biết rõ, Tạ Quân Minh sẽ không vô duyên vô cớ nói mấy lời này, chắc chắn là hỏi ra được gì đó từ miệng các trưởng lão.
Người trước thì vẻ mặt như thường, quyết định để sư đệ ứng phó, người
sau thì kìm nén cảm xúc sung sướng, nói: “Tạ cung chủ hiểu lầm rồi,
chúng ta chỉ là quan hệ sư huynh đệ thôi.”
Tạ Quân Minh ngạc nhiên hỏi: “Hả? Các ngươi không phải là vợ chồng?”
Diệp Hữu đáp: “Không phải.”
Tạ Quân Minh nói: “Thật sao, ta thấy các ngươi ở cùng một phòng, còn tưởng Văn Nhân môn chủ là vợ ngươi ấy.”
Đinh Hỉ Lai: “…”
Ngụy Giang Việt: “…”
Rốt cuộc sao ngươi lại tưởng như vậy?!
Dường như Tạ Quân Minh có thể nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, chậm rãi nói
tiếp: “Khó trách, lúc trước ta còn nghĩ ngươi đã có Văn Nhân môn chủ là
vợ cả, vậy sao lại còn tìm Phù Bình làm tiểu thiếp, thì ra không phải là vợ chồng a.”
Đinh Hỉ Lai và Ngụy Giang Việt bị cái mạch suy nghĩ ăn khớp này làm câm nín.
Dù sao… Tìm tiểu thiếu chỉ có lão gia, vợ cả hình như không làm việc này, ừm, không có ý tưởng này.
Mấy người vây xem đều không mở miệng, không khí trong phòng lập tức phát
triển theo hướng quỷ dị, Văn Nhân Hằng không nhìn người nào đó, bưng
bánh Trung Thu đặt trước mặt sư đệ: “Nhân lúc nóng ăn đi.”
Diệp Hữu không nhìn ánh mắt ôn nhu của sư huynh nhà mình, chuyên tâm ăn bánh.
Văn Nhân Hằng hỏi: “Ngon không?”
Diệp Hữu đáp: “Ừm.”
Văn Nhân Hằng nói: “Sau này ta sẽ làm tiếp cho ngươi.”
Giọng điệu với hình ảnh này, mấy người ở đây cũng biết là phải tránh đi, dù
trong lòng Ngụy Giang Việt không muốn, cũng hiểu mình ở
lại chỉ là dư
thừa, liền chào tạm biệt. Tạ Quân Minh đã tạo việc vui xong, cũng không
quấy rầy bọn họ nữa, mỹ mãn rời đi.
‘Két’ một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.
Diệp Hữu nuốt bánh trong miệng xuống, trước khi sư huynh bùng nổ hỏi: “Chúng ta có đi dạo không?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Hôm nay là Trung Thu, chắc là cùng ăn cơm.”
Diệp Hữu nói: “Ăn xong rồi đi cũng được.”
Văn Nhân Hằng nói: “Được.”
Diệp Hữu nhìn một lúc, không thấy sư huynh tỏ vẻ khó chịu nào, liền ngồi với hắn một lúc, nghe thấy bên ngoài có người gọi bọn họ ăn cơm, vì thế đi
theo sư huynh xuống lầu, ăn ý không nhắc chuyện quân trắng quân đen như
các tiền bối, hòa khí ăn xong một bữa, lại hàn huyên một lát, rồi mới
tan cuộc.
Lúc này sắc trời đã tối, bên ngoài càng náo nhiệt hơn, chen chen chúc chúc, tiếng người ồn ã.
Diệp Hữu mang theo ‘đèn lồng’, chậm rãi đi trên đường cùng sư huynh.
Hai người đi mấy bước, Diệp Hữu nói: “Ta nhớ trước đây vào Trung Thu, ngươi cũng rất thích đi thị trấn chơi.”
Văn Nhân Hằng “ừ” một tiếng.
Lúc đó hắn niên thiếu, vô ưu vô lự, càng không gặp chuyện lớn nào, tất
nhiên mê chơi hơn. Khi đó sư đệ thấy hắn thế nào? Có phải thấy hắn không khác gì đám Đinh Hỉ Lai và thiếu bang chủ hiện giờ kia không.
Hắn hỏi: “Lúc đó có phải ngươi thấy ta rất ngốc không?”
Diệp Hữu cười nói: “Không, chỉ ngốc bình thường thôi.”
Văn Nhân Hằng: “…”
Diệp Hữu nói: “Đùa ngươi thôi, thực ra ta rất hâm mộ ngươi, lời này là thật.”
Văn Nhân Hằng không nhịn được nắm chặt tay y, giấu dưới tay áo, kéo y rảo
bước trong trời đêm lấp lánh, nói: “Sau này có chuyện không được giấu
ta.”
Diệp Hữu đáp: “Ừ.”
Huyện này không lớn, hai người chỉ đi một lúc đã đi hết con đường chính.
Văn Nhân Hằng thấy không ít người đều đi ra ngoài huyện, hỏi ra mới biết
cạnh đây có một con sông, mọi người muốn đi thả đèn. Hắn thấy trời còn
sớm, nên cũng đi theo.
Trên sông có một cây cầu đá, trên cầu đã có không ít người.
Diệp Hữu tìm được một chỗ trống, đứng trước thành cầu phóng mắt nhìn, chỉ
thấy trên mặt sông tràn ngập hoa đăng ấp áp, như sao trời trải dài đến
vô tận, trên đầu là trăng tròn, đẹp đến nỗi muốn dừng lại ở khoảnh khắc
này.
Y liếc thấy có một đôi nam nữ đang
đốt đèn ở bờ sông, mắt nhìn nhau, một hồi lâu cũng không dời đi được, cứ vậy mà nhìn nhau qua đèn, tình cảm thuần khiết đó như có thể lan đến
chỗ bọn họ vậy.
Y nhếch môi, cũng muốn
kéo sư huynh đi thả một cái, lúc này liền nghe tiếng xé gió rất nhỏ
truyền đến. Trong lòng rung lên, không chút nghĩ ngợi vội vàng dịch nửa
bước về phía sư huynh, ngoài miệng thì nói: “Ngươi nhìn cái đèn kia đẹp
chưa kìa.”
Ám khí sượt qua đằng sau y, đánh lên thành cầu đá, phát ra tiếng ‘đinh’ nho nhỏ.
Văn Nhân Hằng gần như ngay lúc y bước đến đã nhận ra nguy hiểm, mắt trầm
xuống, ôm eo y nhảy về sau nửa bước, giương mắt lên nhìn, chỉ thấy hai
đầu cầu đá có hai ba tên bước lên, tính cả kẻ vừa ném ám khí cách đó
không xa, mau chóng hướng về phía bọn họ.
Văn Nhân Hằng nói: “Vây núi không được, sốt ruột rồi?”
Diệp Hữu chậm rãi nói: “Chắc chắn a, ta hai lần ba lượt phá hỏng chuyện của
bọn chúng, đổi lại nếu ta là bọn chúng, hiện giờ chuyện muốn làm nhất là tìm cơ hội giết ta.”
Văn Nhân Hằng sửa đúng lời y: “Là chúng ta.”
Lúc hai người nói chuyện, mấy kẻ kia đã vọt đến gần, Văn Nhân Hằng không
nói nữa, che cho sư đệ ở sau, trong khoảnh khắc bọn họ đối chọi, tiếng
hét vang lên bốn phía, xung quanh hỗn loạn.
Lúc này Đinh Hỉ Lai đang đi về phía bờ sông, nói: “Thiểu Thiên ta nói với
ngươi, nếu thả đèn ước nguyện mà thành, vậy trên đời này đã không có
người nghèo và kẻ xấu xí rồi.”
Nhâm Thiểu Thiên tất nhiên cũng không tin mấy chuyện này.
Chỉ là hắn thấy thiếu gia nhà hắn hôm nay ủ rũ, muốn tìm chuyện cho người
này làm thôi, nói: “Hoặc có lẽ là phúc duyên của họ mỏng, ước cũng mất
linh.”
Đinh Hỉ Lai nói: “Phúc duyên của ta cũng mỏng, nếu không đã sớm thành đại hiệp.”
Nhâm Thiểu Thiên đáp: “Sớm hay muộn thiếu gia cũng có tiền đồ.”
Đinh Hỉ Lai sờ cằm: “Vậy à.”
Nhâm Thiểu Thiên: “…”
Đinh Hỉ Lai nói: “Chỉ cần ta đi theo Hiểu công tử, chắc chắn ta có thể…”
Hắn nói được nửa bỗng nghe thấy phía trước có tiếng kêu vang lên liên tiếp, trực giác nói có chuyện rồi, liền đi nhanh mấy bước, túm lấy một người
lại hỏi, biết là có người đánh nhau, còn có người rơi xuống nước.
Hắn làm chuyện tốt làm thành quen, lập tức xốc tay áo: “Đừng sợ, để ta cứu!”