Người của ‘Thương
Khung’ tổng cộng có sáu, thêm một hộ vệ của Dương công tử nữa, trên nóc
nhà lập tức chật chội hẳn. Đinh Hỉ Lai lầm bầm nói: “Sáu người, tiểu nha đầu này còn quý giá hơn ta nữa.”
Diệp Hữu nói: “Ngụy trang chủ luôn thương yêu nàng ta mà, đâu phải ngươi không biết.”
Đinh Hỉ Lai muốn nói nơi này đã là chỗ cuối cùng của mọi người rồi, rất an
toàn, phái nhiều người bảo vệ Ngụy Giang Nhu như vậy đúng là lãng phí,
nhưng lúc này Ngụy Giang Nhu và Dương công tử đang dịch dần đến chỗ
chính giữa mà bọn họ đang đứng, vì vậy hắn ngậm lời này về.
Mấy người Văn Nhân Hằng và Tạ Quân Minh vẫn đang đánh nhau với đám dược
nhân một lòng một dạ muốn giết bọn họ, lúc này không còn ở trên nóc nhà
nữa. Ngụy Giang Nhu tìm kiếm một hồi, đầu tiên là nhìn Ngụy trang chủ
đang ở đằng xa, thấy ông không sao, mới chuyển mắt lên Văn Nhân Hằng.
Dương công tử nói liên tục mấy câu cũng không thấy nàng đáp lại, nghiêng đầu
nhìn liền phát hiện nàng đang nhìn chằm chằm Văn Nhân Hằng, thầm thở
dài, cụng cụng tay nàng, thấy nàng hồi hồn nhìn mình, liền nói: “Yên
tâm, hắn không sao đâu.”
Ngụy Giang Nhu khẽ ừm một tiếng, một lúc sau mắt đỏ bừng hỏi: “Ca, có phải huynh cũng thấy muội không có hy vọng phải không?”
Dương công tử rất muốn nói thực ra mấy năm nay bọn họ đều không nghĩ nàng và
Văn Nhân Hằng sẽ thành, dù sao thái độ của Văn Nhân Hằng luôn rõ ràng,
nhưng thấy nàng đáng thương như vậy cũng chỉ có thể xoa đầu nàng. Tiểu
Nhu được cưng chiều từ nhỏ, ngoại trừ chuyện Văn Nhân Hằng, đến giờ chưa từng phải buồn bã, nếu hắn nói thật không biết Tiểu Nhu có chịu đựng
nổi không nữa, aiz.
Tuy hắn không nói ra, nhưng Ngụy Giang Nhu có thể hiểu được ý của hắn, cố nén không khóc, lại nhìn về phía Văn Nhân Hằng.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Văn Nhân Hằng nàng đã thích hắn rồi, người nọ
tuấn lãng, võ công cao, tính tình tốt, cũng đối xử ôn hòa với mọi người, còn trẻ mà đã lập ra Song Cực môn, ngay cả nhị ca rất giỏi của nàng
cũng kém hơn hẳn.
Hắn và phụ thân quen
nhau đã lâu, nhiều năm qua vẫn giữ mối quan hệ tốt với nhà nàng, nàng
cảm thấy chẳng khác nào người một nhà cả. Nàng vốn tưởng hôn sự giữa hai người họ là nước chảy thành sông, theo lý phải vậy, nhưng hiện giờ đã
hoàn toàn khác.
Nàng nhìn người bên dưới, hốc mắt nóng lên.
Nàng thực sự không thể buông được hắn, đời này nàng không thể gặp được Văn
Nhân Hằng thứ hai, nếu không thể ở bên hắn mà phải gả cho nam nhân khác, nàng không thể chấp nhận nổi.
Rõ ràng đang tốt đẹp, tại sao lại xuất hiện một A Hiểu chứ?
Vì sao A Hiểu lại quay về?
Vì sao Văn Nhân Hằng lại tốt với y như vậy?
Ngụy Giang Nhu không nhịn được nhìn về người đang đứng đằng kia, thấy y hình như nhận thấy quay đầu lại, lại vội vã dời mắt.
Diệp Hữu nhìn nàng, cũng không quan tâm dời mắt đi.
Nhà xây trong làng chài san sát nhau, có nhiều chỗ bị che khuất, cho dù bọn họ đứng trên nóc nhà cũng không thể nhìn thấy, may mà đám người trưởng
làng vẫn còn đang đứng trên đường, chưa rời khỏi tầm mắt của họ.
Lúc này trưởng làng đang bị Bạch trưởng lão đuổi theo, trong thời gian ngắn không thể trốn được, đám dược nhân vẫn xông lên không ngừng nghỉ, nhưng mấy người Bạch trưởng lão đã nhận lệnh từ trước, chỉ tìm mấy kẻ thổi
sáo mà tấn công, tiếng sáo chưa vang được bao lâu đã bị cắt đứt, dược
nhân dần mất phương hướng, dễ dàng bị bạch đạo đánh ngất.
Đinh Hỉ Lai nhìn một lúc, thấy bây giờ bạch đạo đang trên cơ.
Hắn muốn hỏi Hiểu công tử thấy thế nào, quay đầu liền thấy người này đang mỉm cười, hỏi: “Sao thế?”
Diệp Hữu nhìn hắn: “Sao cái gì?”
“Ta thấy ngươi đang cười, muốn hỏi có phải là phát hiện ra gì không,” Đinh
Hỉ Lai nói xong hai mắt liền sáng rực lên, vội vã hỏi tiếp, “Hay là có
kế hoạch gì nữa?”
“Không có,” Diệp Hữu híp mắt nhìn phía trước, “Mỗi lần bạch đạo cùng ra tay, tâm trạng của ta luôn rất tốt.”
Đinh Hỉ Lai không hiểu: “Vì sao?”
Diệp Hữu cười nói: “Bởi vì mắt các vị tiền bối rất tinh, quân trắng không
dám làm gì dưới mắt bọn họ, dù thế nào cũng phải bỏ ra tám phần lực, mà
quân trắng quyền cao chức trọng, phải giữ vững địa vị và hình tượng của
mình, cho nên vừa phải xử lý gọn ghẽ, lại vừa phải ra tay với người của
mình, bây giờ chắc là giận điên lên rồi. Quân trắng không vui, tất nhiên là ta sẽ vui.”
Đinh Hỉ Lai nghĩ thấy cũng đúng, gật gật đầu.
Một lúc sau, hắn lại khẽ hỏi: “Thực sự không có kế hoạch gì sao?”
Diệp Hữu đáp: “Có lẽ có, có lẽ không.”
Đinh Hỉ Lai lập tức nghĩ là có, đang định hỏi thêm thì thấy Văn Nhân Hằng đã quay lại.
Văn Nhân Hằng được Dụ lão nhận làm đồ đệ, thiên phú tất nhiên là cao, xử lý dược nhân chỉ là chuyện nhỏ.
Hắn lâu như vậy mới lên là vì đánh yểm trợ cho Bách Lý trưởng lão, dù sao
giang hồ đồn đại võ công của Diệp giáo chủ sâu không lường được, tuy võ
công của Bách Lý trưởng lão cũng tốt, nhưng cách bốn chữ “sâu không
lường được” này vẫn còn một khoảng, vì không để người ta nhận ra nên hắn liền giúp một phen.
Hắn đến bên sư đệ, cầm tay y hỏi: “Lạnh không?”
Diệp Hữu: “Không lạnh.”
Văn Nhân Hằng vuốt ngón tay lạnh như băng của y, ủ ấm giúp y.
Ngụy Giang Nhu thấy người thương đang đứng cách đó không xa, không thể kìm lại được, tiến lên trước gọi một tiếng: “Hằng ca.”
Văn Nhân Hằng đáp “Ừ”, cũng không nhìn nàng, giọng không mặn không nhạt, ngay cả Dương công tử cũng nghe ra được.
Dương công tử đau lòng tiểu muội của mình, muốn kéo người về.
Ngụy Giang Nhu đứng im không nhúc nhích, cố chấp nhìn Văn Nhân Hằng, thấy
hắn xem mình như không khí, nước mắt lập tức trào lên, nghẹn ngào hỏi:
“Hằng ca, có phải huynh vẫn chưa tha thứ cho ta không?”
Văn Nhân Hằng bình thản nói: “A Hiểu nói là không trách.”
“Đúng đó Tiểu Nhu,” Dương công tử an ủi, “Hơn nữa muội cũng chỉ cắn Hiểu công tử một cái, Hiểu công tử cũng nói không sao rồi mà, sao Văn Nhân môn
chủ lại trách muội được?”
“A?” Diệp Hữu
tất nhiên nghe ra được hắn thấy sư huynh quá nhỏ nhen, nên mới lấy
chuyện này ra nói, liền mỉm cười nhìn hắn, “Tiểu Nhu cô nương nói vậy
với ngươi?”
Dương công tử hỏi: “Chẳng lẽ không phải?”
Diệp Hữu đáp: “Cũng không sai, nhưng ngươi có biết cụ thể thế nào không?”
Ngụy Giang Nhu biến sắc.
Sau khi chuyện đó xảy ra, nhị ca liền khó chịu với nàng, nàng rất sợ người này cũng ghét mình.
Nàng liền kéo ống tay áo Dương công tử, khẽ nói: “Ca, chúng ta về thôi.”
Dương công tử mà không nghe ra chuyện có uẩn khúc thì là đồ ngu rồi.
Nhưng bọn họ là người một nhà, hắn cũng sẽ không tra hỏi Tiểu Nhu trước mặt
mọi người, nhưng cũng thấy khó chịu khi tiểu muội không nói thật với
hắn, liền gật đầu, dẫn vàng quay về chỗ trước đó.
Diệp Hữu không có hứng đi theo nói cặn
kẽ ra, liếc thấy Đào cô nương đứng lên, liền hỏi: “Thấy thế nào rồi?”
Đào cô nương đáp: “Vẫn ổn.”
Diệp Hữu định bảo nàng nghỉ ngơi thêm, thì thấy nàng đặt ngang cầm, lần nữa
đối đầu với tiếng sáo ngắt quãng đằng xa, thấy rất bất đắc dĩ, thầm nghĩ người này vẫn cậy mạnh như vậy.
Nhưng hiệu quả của tiếng đàn lại rất rõ.
Mấy kẻ thổi sáo kia vốn đã bị người của Song Cực môn, Vô Vọng cung và Ma
Giáo quấn lấy, tiếng sáo cứ bị cắt ngang mãi, bây giờ tiếng đàn vang lên lại đúng là liên tiếp gặp nạn, toàn quân nhanh chóng tan rã.
Trưởng làng bị Bạch trưởng lão đánh một chưởng, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt âm trầm.
Lão chật vật chạy cách ra một khoảng, thấy không thể thoát khỏi bọn họ,
biết có thể sẽ phải dừng ở đây, lạnh lùng nói: “Mở lồng sắt!”
Thủ hạ hoảng sợ: “Cái gì?”
Trưởng làng quát: “Thất thần làm gì? Mở lồng sắt cho ta!”
Người nọ không dám trái lời, quay đầu chạy về nơi cách đó không xa.
Mặt sẹo nghe rõ, thấy có thể là chuyện xấu, lập tức thoát khỏi đội ngũ đuổi theo, đồng thời nói với đồng bạn ngăn người kia lại. Nhưng bọn họ vẫn
chậm một bước, trưởng làng cũng vì nhìn thấy đang ở gần đó mới nói như
vậy, bởi vì người nọ chạy mấy bước đã đến một căn nhà nhỏ không nổi bật
lắm.
Ngay sau đó, chỉ nghe tiếng ầm ầm không ngừng truyền đến, cả mặt đất cũng rung chuyển.
Mọi người dừng lại, nghi ngờ nhìn dưới chân.
Ngay lập tức đã có người kêu lên: “Đó là gì vậy?”
Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy con đường nhỏ bằng phẳng đằng trước nhô lên,
lộ ra một cái hang tối đen như mực, ngay sau đó là tiếng gào thét đinh
tai nhức óc, không giống như là con người có thể phát ra.
Mặt sẹo đứng mũi chịu sào, vội vã lùi về sau, liếc thấy tên vừa chạy vào
nhà kia đã chạy ra, liền đi đến bắt người lại, sau đó điểm huyệt đạo đá
một cái, đá thẳng về cái hang kia.
“Không ——” Người nọ hoảng sợ kêu lên, tiếng “cứu mạng” còn chưa kịp thốt lên
đã bị bóng đen bên trong túm lấy, trong phút chốc đã xé làm đôi. Máu
thịt xen lẫn nội tạng rớt bịch bịch xuống đất, rơi vung vãi khắp nơi.
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, nhìn kỹ vào, liền thấy một người đi ra.
Người này dính đầy bụi đất trên mặt và cả trên quần áo, đã không thể nhìn ra hình dáng cụ thể nữa.
Gã xé người xong cũng không dừng lại, nhìn người ở gần bên, tiến lên xé
tiếp. Đó là một dược nhân đang liều mạng tấn công bạch đạo trước mặt,
đột nhiên bị túm lấy vẫn chưa biết là có chuyện gì, nhưng rất nhanh đã
không biết gì nữa.
Đây là không phân địch ta mà!
Bạch đạo chấn động, còn chưa nghĩ ra cách đối phó thì thấy ở cửa hang đã
xuất hiện thêm hai người, sau đó là người thứ tư, người… chỉ một lúc đã
đi ra hơn hai mươi người, bên dưới còn không biết có bao nhiêu.
Bọn chúng cũng như người trước, gặp người là xé, không chỉ lực lớn mà còn
không có lý trí, không có cảm giác đau, ra tay hung tàn, rất nhanh đã có mấy người gặp họa.
Đinh Hỉ Lai thấy vậy sắp bị hù chết: “Đó đó đó là gì vậy?”
Diệp Hữu nói: “Có thể là hàng thất bại trước đây.”
Đinh Hỉ Lai: “Gì cơ?”
Diệp Hữu nói: “Trước khi chế ra thành phẩm chắc chắn là có một nhóm người để thử nghiệm thuốc, những dược nhân kia tuy nội lực tăng vọt, nhưng không khống chế được, cuối cùng bị nhốt lại. Cũng có thể là sau khi thành
phẩm chế thành công, quân trắng lại cố ý làm ra một đám dược nhân như
vậy.”
Đinh Hỉ Lai kêu lên: “Nhưng bọn
chúng cũng đâu khống chế được mấy người kia, giữ lại thì có ích gì, để
chúng đồng quy vu tận với nhau hả?”
Diệp Hữu nói: “Chưa chắc, những người này còn sống khỏe mạnh, chứng tỏ mỗi ngày đều có người đưa cơm.”
Đinh Hỉ Lai hỏi: “Vậy thì sao?”
“Vậy nên, có lẽ chúng sẽ nghe lời người đưa cơm…” Diệp Hữu mới nói được nửa, bỗng nghe thấy tiếng huýt sáo vang lên.
Đám dược nhân đang định xé người lập tức dừng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trưởng làng máu trào ra khóe miệng, không biết xuất hiện trên nóc nhà từ khi
nào, đằng sau lão là Bạch trưởng lão đang đuổi theo, cũng đã ra chiêu,
nhưng lão cứ như không nhìn thấy, không hề né tránh, liều một hơi chỉ
thẳng về phía nóc nhà mà Diệp Hữu đang đứng.
Ngay sau đó, Bạch trưởng lão đánh một chưởng lên trưởng làng, lão phun ra
một búng máu, ngã quỵ xuống không biết sống chết thế nào.
Dược nhân gầm thét rung trời, đằng đằng sát khí nhắm thẳng về nóc nhà phía trước.
Diệp Hữu tiếp tục nói: “Bởi vì không còn lý trí, nên chúng chỉ có thể nghe
hiểu một vài mệnh lệnh đơn giản, hơn nữa còn tuyệt đối chấp hành, không
giết được người có thể sẽ không thu tay lại.”
Mặt Đinh Hỉ Lai trắng bệch: “Chúng đang lao đến đây đấy, chúng ta làm sao đây làm sao đây làm sao đây?”