Tô Thanh Việt lập tức ngồi ngay ngắn.
Diệp Lệ Hành tới, cậu không phải là nghe nhầm chứ!
Tô Thanh Việt không rõ vì sao thời điểm mình nghe được tên của Diệp Lê Hành đột nhiên lại có một chút kích động. Tim đập cũng nhanh hơn hẳn.
Tô giáo chủ xoa xoa khuôn mặt có chút đỏ lên, cúi đầu liền phát hiện Địch Kiến Kỳ đang lấy một loại ánh mắt rất kỳ quái đánh giá cậu.
"Tôi nói này, Việt Việt tiểu đồng chí, sắc mặt này của cậu có chút không bình thường nha!"
"Anh nhìn nhầm rồi!" Tô Thanh Việt thay đổi sắc mặt, vô cùng nhanh lướt qua ánh mắt thâm sâu của Địch Kiến Kỳ, rời khỏi phòng hóa trang.
Diệp Lệ Hành quả nhiên tới.
Hắn tới một mình, đang nói chuyện cùng Triệu đạo.
"Lệ Hành, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến chỗ này vậy?" Triệu Khải trước đây đã từng nhiều lần hợp tác với Diệp Lệ Hành, hai người cũng rất quen thuộc.
"Vừa vặn nghỉ, đi ngang qua nơi này, nhớ tới Triệu đạo đang quay phim ở đây, liền đến đây nhìn một cái." Diệp Lệ Hành nhìn thấy Tô Thanh Việt đi ra, đôi mắt chợt lóe, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Triệu Khải theo ánh mắt Diệp Lệ Hành nhìn lại, tự nhiên biết mục đích hắn tới là gì. Ông có chút hiếu kỳ nhìn qua nhìn lại giữa hai người, vẫn cảm thấy Tô Thanh Việt này ngoài mặt không đơn giản như vậy.
"Cậu chắc là tới tìm Tiểu Tô ha!"
"Tiểu... Tô." Diệp Lệ Hành nghiền ngẫm một chút cái tên này, cảm thấy vô cùng thú vị.
Tô Thanh Việt sờ sờ đầu, Triệu đạo cái gì cũng khá tốt, chính là cái tên này Tiểu Tô nghe vạn phần xoắn xuýt nha, còn không bằng gọi tên đầy đủ của cậu nữa.
Diệp Lệ Hành cong cong khóe miệng.
Lúc này đột nhiên từ bên ngoài hai chàng trai tiến vào, phía sau đẩy một chiếc xe nhỏ, phía trên đặt mấy thùng giữ nhiệt.
"Lúc đi ngang qua cửa hàng trà sữa, thuận đường thấy, liền mang theo một ít đến đây." Diệp Lệ Hành mở thùng giữ nhiệt, từ bên trong lấy ra một ly trà sữa ấm áp, đưa cho người trong đoàn phim.
Mấy tiểu ca phụ trách cũng tiến lên hỗ trợ.
Triệu Khải nhìn ly trà sữa trong tay, nghĩ thầm loại này mấy chục đồng một ly, tiện đường mang đến mấy trăm ly đại khái cũng chỉ có Diệp Lệ Hành làm được.
"Tôi thay mặt nhân viên đoàn phim cảm ơn trước, mùa đông cầm trên tay một ly trà sữa ấm áp cũng không tồi."
Diệp Lệ Hành cười cười, bưng một ly trà sữa đi về phía Tô Thanh Việt.
Mọi người tuy rằng đều đang làm việc ở một bên, nhưng dư quang vẫn đều chú ý tới hai người bọn họ.
Không chỉ Diệp Lệ Hành, chủ yếu là người tên Tô Thanh Việt này khiến cho mọi người rất tò mò.
Tô Thanh Việt tiếp nhận trà sữa, có chút kinh hỉ lại có chút nghi hoặc nói: "Sao anh lại tới đây?"
"Như thế nào, anh không thể có thời gian nghỉ ngơi sao?" Diệp Lệ Hành nhướng mày, có chút hài hước nhìn về phía thiếu niên, trong mắt lóe tia sáng chính mình cũng không ý thức được.
"Không... Không phải ý này, tôi là nói anh như thế nào lại tới đoàn phim." Tô Thanh Việt nghĩ, hắn hẳn là tới xem mình.
Diệp Lệ Hành nhìn chung quanh một chút, biết mọi người đều một bộ dáng tò mò, hắn tự mình đi vào phòng hóa trang.
Phòng hóa trang chỉ có một mình Địch Kiến Kỳ.
Hai người gặp mặt cho nhau một cái gật đầu xem như chào hỏi, Địch Kiến Kỳ nhìn hai người không biết tại sao lại buông di động trong tay xuống, trong miệng la hét: "Ah. Hình như tôi ngửi thấy hương vị trà sữa, tôi đi ra ngoài xem một chút đây."
Đột nhiên, không gian đóng kín chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tô Thanh Việt đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, rõ ràng thời điểm ở nhà hai người bọn họ cũng đơn độc ở chung. Nhưng mà không biết vì sao ở bên ngoài lại có loại cảm giác thực quỷ dị. Giống như cậu và Diệp Lệ Hành có một loại kỳ quái quan hệ.
Có điều, giữa bọn họ xác thật rất kỳ quái.
Diệp Lệ Hành không nói lời nào, chỉ là một đôi mắt vẫn luôn nhìn Tô Thanh Việt.
Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn ở tự hỏi một việc, tình cảm của mình đối với cậu nhóc này đến tột cùng là gì.
Sau nửa tháng một lần nữa nhìn thấy cậu Diệp Lệ Hành đột nhiên liền có đáp án.
"Đến thăm cậu."
"Vâng... Cái gì?" Tô Thanh Việt còn đang suy nghĩ làm thế nào để phá vỡ sự xấu hổ trước mắt, Diệp Lệ Hành đột nhiên mở miệng.
"Cậu vừa mới... Không phải hỏi tôi tai sao lại đến đây sao?" Thanh âm Diệp Lệ Hành có chút trầm thấp.
Tô Thanh Việt ý thức được những lời này là trả lời, gương mặt có chút ửng đỏ, dù sao đến thăm cậu những lời này nói ra rất dễ khiến người ta liên tưởng.
"Vậy... Cái kia... Triệu đạo nói hôm nay nghỉ, hôm nay là lễ Giáng Sinh."
"Vậy cậu chuẩn bị trải qua như thế nào?" Diệp Lệ Hành chậm rãi uống ly trà sữa trong tay, hai mắt nhìn vào Tô Thanh Việt, hắn cảm thấy mình nhất định là lâu lắm rồi không gặp cậu, lại luyến tiếc dời ánh mắt đi.
"Chưa từng trải qua, cũng không biết sao nữa."
qingyufighting.wordpress.com
Diệp Lệ Hành có chút đau lòng, dựa theo những gì xảy ra với Tô Thanh Việt trước kia, quả thật sẽ