Tô Thanh Việt từ trong bóng tối mở bừng đôi mắt, bên tai còn vang lên từng hồi tiếng nổ mạnh khiến đầu y choáng váng, một cơn buồn nôn khó có thể ức chế dâng lên.
Nhưng đây còn chưa phải điều đáng sợ nhất, bởi vì mọi thứ trước mắt y đều vô cùng xa lạ.
Xung quanh tất thảy đều là một màu trắng, tường trắng, khăn trải giường trắng, chăn trắng, ngay cả y phục kì quái mà y đang mặc cũng là màu trắng.
Chẳng lẽ mười tám tầng địa ngục là bộ dạng này?
Tự nhận bản thân tội ác vô số, Tô giáo chủ chưa từng nghĩ tới lúc chết rồi còn có thể mọc cánh thành tiên. Nhưng nơi này nhìn thế nào cũng không giống địa ngục nha!
Tô Thanh Việt chống thân mình ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, ngực cồn cào muốn nôn, vô cùng khó chịu. Y giật giật tay phải mới phát hiện trên tay bị ghim một cái ống trong suốt, bên trong có một thứ chất lỏng không rõ. Vừa định đem cái ống nhổ ra, trong đầu đột nhiên hiện lên hai từ: Truyền dịch!
Khoan đã, truyền dịch là cái gì?
Tô Thanh Việt cảm thấy đầu như bị tách ra làm đôi, dường như có một số thứ không thuộc về mình bị ép buộc nhét vào trong đầu óc mình...
"Cậu tỉnh rồi." Một người nam nhân mặc áo blouse trắng đi vào. Người này dáng người cao lớn, thân hình thon dài, đội mũ, đeo khẩu trang.
Tô Thanh Việt cảnh giác nhìn người bịt mặt, có thứ gì đó lướt qua trong đầu.
Đây... là bác sĩ.
Bác sĩ? Đại phu?
Người nọ bước nhanh tới, Tô Thanh Việt lập tức cứng người...
Sau đó liền phát hiện ra một hiện thực vô cùng đáng sợ, trong thân thể y một tia nội lực cũng không có, giống như một người thường chưa từng luyện võ công. Phát hiện này tựa như một đạo sấm sét giữa trời quang khiến Tô Thanh Việt ngơ ngác tại chỗ, ngay cả khi bác sĩ kiểm tra thân thể cho mình cũng không phản ứng.
"Trước mắt xem ra đã không còn gì nguy hiểm." Hứa Liêm Khiết cầm bệnh án trong tay, nhanh chóng ghi chép vài chữ.
Lúc khép lại bệnh án mới phát hiện bệnh nhân trước mắt không hề nhúc nhích, khuôn mặt dại ra, hai mắt vô thần nhìn thẳng về phía trước.
Móa! Tên nhóc này bị thương ở đầu chắc không ngu luôn rồi chứ! Nhìn thế nào cũng không giống kiểu quen biết với tên ngông cuồng tự đại kia...
Hứa Liêm Khiết lấy đèn pin loại nhỏ từ trong túi áo ra, đưa tay về phía mắt của Tô Thanh Việt.
Nội lực không còn nhưng chiêu thức thì vẫn còn đó, vào lúc thấy cánh tay của kẻ kia gần trong gang tấc, theo bản năng y đưa tay phải lên muốn bẻ gãy tay kẻ đó.
Nhưng hiện thực quá phũ phàng, thân thể như gà bệnh này chỉ có thể phát huy được 1% năng lượng của Tô giáo chủ, đó là ngăn cản cánh tay của Hứa Liêm Khiết.
Sau đó, bởi vì động tác quá mạnh mà cảm giác buồn nôn lại trào lên. Tô Thanh Việt nhịn không được bò đến mép giường nôn khan.
"Thế nào, có ổn không?"
Tô Thanh Việt ngồi dịch vào trong, bất động thanh sắc đánh giá vị bác sĩ trước mặt. Hiện tại, y đã hiểu được phần nào chuyện kì quái gì xảy ra với mình, chỉ là vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận hết được tất cả tin tức.
Lúc này, bản lĩnh mà lão điên kia dạy y cuối cùng cũng có chỗ phát huy tác dụng.
Diễn kịch sao? Y diễn rất giỏi nha.
Tô Thanh Việt vẻ mặt y suy yếu, dựa vào đầu giường, ánh mắt mơ màng, hai tay ôm ngực, thanh âm khàn khàn hỏi: "Ta... bị sao vậy? Cảm giác... Buồn nôn quá."
Hứa Liêm Khiết nhìn thanh niên yếu ớt trên giường, trong mắt hiện lên ý cười, tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn: "Tô tiên sinh, cậu cố gắng nghỉ ngơi cho tốt. Dù cậu không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho đứa bé trong bụng."
"Ngươi nói cái gì?" Tô Thanh Việt chợt ngồi bật dậy, chỉ cảm thấy bên tai ong ong, vẻ mặt không dám tin nhìn bác sĩ trước mắt.
Dù y thân kinh bách chiến, cũng khó có thể chịu nổi sấm sét liên tục giáng xuống thế này. Nội lực mất rồi thì cũng thôi đi, lại còn mang thai, mình vẫn là nam nhân ư?
"Cậu đã có thai hơn ba tháng rồi, nếu không, sao có thể buồn nôn như vậy chứ?" Hứa Liêm Khiết nghiêm mặt, gắt gao cắn môi của mình. Không biết Diệp Lệ Hành tìm được đứa nhỏ này ở đâu ra, lời này mà cũng tin?
Tô Thanh Việt nuốt nước bọt, ở dưới chăn run rẩy sờ xuống phía dưới...
May quá, trym vẫn còn.
Tô giáo chủ yên lòng, một lần nữa bình tĩnh lại mới nhận ra...
Đây là... Y bị người ta chơi xỏ.
Nếu là trước đây, y nhất định sẽ không tin mấy lời này, nhưng vừa mới tỉnh dậy đã phát hiện bản thân ở dị thế, hai mắt mờ mịt. Còn chưa kịp thăm dò tình huống hiện tại là như thế nào, lại nhận được tin tức kinh người như vậy, làm cho y không kịp chuẩn bị.
Hứa Liêm Khiết nhìn Tô Thanh Việt đã thanh tỉnh, nhịn không được cười lớn: "Ha ha ha... cậu con mẹ nó thế mà tin thật, ha ha ha... cười chết tôi rồi."
Thái dương Tô Thanh Việt giật giật, nếu không phải tình trạng của thân thể này không cho phép, thật muốn đi xuống cho hắn hai chưởng. Nếu là đời trước, những kẻ dám cười nhạo Tô giáo chủ như thế chỉ sợ là đã sớm đầu thai chuyển thế hết rồi.
Lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, một người nam nhân bước vào.
Tô Thanh Việt giương mắt nhìn.
Nam nhân này vóc dáng rất cao, ít nhất cũng 1m85, mặc một cái áo khoác màu đen, trên cổ quàng một cái khăn màu xám, che kín cả nửa khuôn mặt. Trên đầu hắn đội mũ lưỡi trai màu đen, cả khuôn mặt chỉ lộ ra một đôi mắt sắc bén.
Người nọ đóng cửa lại, nhanh chóng đi tới mép giường.
Không biết tại sao, khi thấy người này, Tô Thanh Việt lại có cảm giác sợ hãi.
"A, cậu đã đến rồi." Hứa Liêm Khiết khó khăn lắm mới ngừng cười, "Tôi nói này, cậu tìm đâu ra đứa nhỏ này thế?"
Người vừa