Thanh âm nam tính trầm thấp gợi cảm lại mang theo một chút lười biếng quanh quẩn ở bên trong xe, Tô Thanh Việt cảm thấy có cảm giác tê tê dại dại từ bên tai xuyên suốt toàn thân thể, ngay cả chân nhấn ga đều có chút bủn rủn vô lực.
Cũng may mắn giờ cao điểm tan tầm đã sớm qua rồi, nếu không một tay mơ lái một chiếc xe lóa mắt trên đường như Tô giáo chủ đây, với kỹ thuật lái xe kia chỉ sợ sẽ tạo thành ùn tắc giao thông mất. Nói không chừng có khi lại một lần nữa được lên hot search cho mà xem.
"Việt Việt, tại sao em không nói lời nào?"
"Ah... Không..." Tô Thanh Việt chịu không nổi nhất đó là thanh âm Diệp Lệ Hành xuyên qua di động truyền đến.
"Tôi nói, tôi nhớ em"
Tô Thanh Việt nghe lần thứ hai mới phản ứng lại, cậu nhếch khóe miệng, khống chế không được không cho chính mình cười ra tiếng, thản nhiên nói: "Vâng, em cũng nhớ anh."
Lời này nếu là đặt ở trước kia, dù có kề đao ở trên cổ, Tô giáo chủ cũng không tin chính mình sẽ nói ra những lời như vậy.
Nhưng hiện tại có một người khiến cậu hận không thể thời thời khắc khắc đều đem hắn đặt ở trước mắt.
Diệp Lệ Hành tựa hồ an tĩnh trong nháy mắt, sau đó một tiếng cười khẽ truyền đến: "Rất nhanh, chờ công việc bên này kết thúc, chúng ta cùng nhau ăn tết."
Ăn tết?
Tô Thanh Việt đã không nhớ rõ ăn tết là cái gì tư vị.
Ngoài cửa sổ truyền đến một hồi tiếng còi, Tô Thanh Việt lúc này mới phát hiện đèn đã chuyển sang màu xanh.
Diệp Lệ Hành hỏi: "Em đang lái xe? Tiểu Chu không đi cùng với em?"
"Vâng, trở về Tô gia có chút việc." Tô Thanh Việt nói có chút không để ý.
Diệp Lệ Hành trầm mặc một hồi, nói: "Em lái xe về trước, về nhà chúng ta lại nói chuyện tiếp."
"Được!"
Cúp điện thoại, Tô Thanh Việt vươn một bàn tay xoa xoa lên gương mặt có chút ửng đỏ vẫn đang không ngừng nóng lên của mình, một chân dẫm xuống chân ga.
Tô Thanh Việt mới vừa bước vào nhà, điện thoại Diệp Lệ Hành liền gọi đến, hình như mở GPS.
"Tại sao lại đến Tô gia?" Diệp Lệ Hành có chút khẩn trương hỏi.
Tô Thanh Việt nghe ra sự lo lắng của hắn, an ủi nói: "Anh đừng lo lắng, không có chuyện gì."
Diệp Lệ Hành cảm thấy cậu trả lời rất có lệ, rõ ràng cũng không muốn đàm luận cho lắm, liền bỏ qua đề tài này, chờ lúc hắn về nhà lại nói.
Hắn cúp điện thoại, ngay sau đó liền mở video.
Đầu kia video, Diệp Lệ Hành ở trong khách sạn.
Tô Thanh Việt từ khi kết thúc công việc đến bây giờ đều chưa ăn cái gì, liền lấy di động ra gọi cơm hộp, sau đó ngồi ở trên sô pha tán gẫu cùng Diệp Lệ Hành.
Hai người đều cầm di động, nói một số chuyện chẳng có ý nghĩa gì, quả thực rất ngốc, nhưng mà người đắm chìm trong hạnh phúc yêu đương hoàn toàn không cảm thấy điều này có vấn đề gì.
Đại khái chính là... Sức mạnh tình yêu đi.
***
Hôm sau, Tô Thanh Việt mới vừa quay xong một cảnh diễn, đang nghỉ ngơi ở phim trường, có người nói em gái cậu tới tìm.
Tô Thanh Việt đem hai chữ em gái ở trong đầu loạn chuyển, hoàn toàn không biết từ nơi nào nhảy ra một cô em gái, bảo người ta tống cổ cô ta rời đi, một lát sau liền đem chuyện này ném ra sau đầu.
Cảnh diễn hôm nay rất nhanh liền kết thúc, năm sau sẽ đi đến thành phố K để quay ngoại cảnh.
Bởi vì bộ phim truyền hình này chuẩn bị chiếu vào dịp nghỉ đông hàng năm, hơn nữa hậu kỳ chế tác phim cổ trang tương đối phức tạp, các loại hiệu ứng đặc biệt phải tiến hành xử lý, thời gian rất nhanh sẽ không kịp, Triệu đạo mấy ngày nay bắt đầu liều mạng đuổi theo tiến độ, hy vọng trước khi qua năm có thể quay xong toàn bộ cảnh quay ở phim trường.
Tô Thanh Việt cũng đi theo, bận rộn cả ngày, chỉ cần có thời gian rảnh liền ngủ bù, cho nên 12 giờ đêm lúc cậu vừa bước chân ra khỏi phim trường liền bị Tô Mỹ Lâm cản lại thực sự có chút bực bội.
Cmn đây là có chuyện gì?
Tô Mỹ Lâm vẻ mặt xanh mét nhìn hắn, sắc mặt phi thường không tốt, bên ngoài thời tiết vô cùng lạnh, vừa nhìn vào bộ dáng của cô gái nhỏ này liền biết đã đợi rất lâu ở bên ngoài.
Tô Thanh Việt không rõ giữa bọn họ có cái gì có thể trao đổi chứ.
Tô Mỹ Lâm bị lạnh cóng đến phát run, nhưng không biết Tô Thanh Việt khi nào sẽ đi ra, cơm trưa cùng cơm chiều đều là cơm hộp mua ở bên ngoài. Chưa bao giờ ăn qua khổ đại tiểu thư cứ như vậy lạnh run ở trong gió rét đợi cậu một ngày.
"Lúc trước tôi tìm anh, vì cái gì anh lại không ra?" Tô Mỹ Lâm vẻ mặt đầy lửa giận mà nhìn cậu. Bây giờ có năng lực, liền không thèm để bọn họ vào mắt sao?
Tô Thanh Việt diễn xuất cả ngày, lại bị Triệu đạo nhắc mãi một buổi trưa, giờ phút này đầu còn có chút phát đau, hoàn toàn không rõ trước mắt mình là cảnh tượng như thế nào.
"Chúng ta không thân thiết lắm thì phải?"
Chung quanh còn có những người khác vẫy tay chào tạm biệt cậu, gương mặt Tô Mỹ Lâm lại vừa vặn ngăn chặn trên đường đi của cậu.
Tô giáo chủ từ trước đến nay không có lòng thương hương tiếc ngọc, huống chi, cậu cũng không muốn nhìn thấy cô.
"Anh... Nói thế nào tôi cũng là