Sắc trời tối dần, Hứa Liêm Khiết đặt phòng ở một khách sạn cổ kính.
Tô Thanh Việt đeo một kính râm lớnđội mũ lưỡi trai cùng một âm thầm đi vào phòng, tùy tiện chọn vài món thức ăn hai người liền mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đối phương.
"Khụ khụ, cậu còn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu?"
Tô Thanh Việt nghĩ nghĩ, người bạn cùng phòng Hứa Liêm Khiết muốn biết chính là mình, nhưng cứ như vậy nói cho hắn có chút quá dễ dàng.
"Không bằng trước tiên nói cho tôi biết anh hỏi thăm chuyện này làm gì?" Tô giáo chủ nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay tiện đà hỏi: "Hoặc là nói, anh với Dư Bân có quan hệ gì?"
Hứa Liêm Khiết nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của Tô Thanh Việt, chửi thầm nói: Kẻ nào nói cậu nhóc này dễ lừa gạt hả!
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên.
Tô Thanh Việt nhìn một bàn cơm tối màu sắc hương vị đầy đủ vô cùng thơm ngon, chợt cảm giác bụng đói kêu vang. Buổi trưa vì đuổi cho kịp tiến độ, Tô giáo chủ chỉ vội vàng ăn vài thứ, lúc này đã cực kỳ đói rồi.
Đem Hứa Liêm Khiết vứt sau đầu, Tô Thanh Việt lo ăn bữa tối của mình, vì phòng sau khi ăn xong không tiêu hóa được, ăn đến bảy thành, Tô Thanh Việt liền buông xuống chén đũa.
Hứa Liêm Khiết cũng không động đũa, như là đang trầm tư, hoặc có lẽ rơi vào nơi nào đó trong hồi ức.
"Được rồi, bây giờ có thể nói quan hệ giữ các anh là gì chưa?" Tô Thanh Việt đối việc này cũng không phải quá cảm thấy hứng thú, nhưng mà Dư Bân người này rất hợp mắt của cậu nha.
Hứa Liêm Khiết từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, bật lửa hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Anh ấy là bạn trai cũ của tôi."
"Nên hiện tại các anh không có quan hệ gì."
"Nhưng tôi chưa đồng ý chia tay."
Tô giáo chủ nhìn biểu tình có chút thất bại phía sau màn sương khói mờ ảo của Hứa Liêm Khiết, giễu cợt nói: "Anh có đồng ý hay không cũng chẳng quan hệ, chia tay rồi đừng làm như không có, thời gian của tôi không nhiều lắm, có việc gì mau nói."
Dù sao ông chồng nhà cậu còn đang chờ nói chuyện phiếm với cậu, cũng không biết giờ này hắn đã dậy chưa.
"Lúc tôi còn trẻ tương đối phản nghịch, không quá nghe lời, tuy rằng y thuật không tồi, nhưng không chịu nghe theo ý kiến của người nhà vào bệnh viện làm việc, mà lại lặng lẽ vào quân đội, làm quân y."
Khi đó Hứa Liêm Khiết tuy rằng ở trong giới y học đã đạt được thành tựu nhất định, thế nhưng hắn không thỏa mãn chỉ ở trong vùng trời nhỏ bé của bệnh viện này, lý tưởng của hắn càng cao quý hơn, liền quyết định nhập ngũ làm quân y.
Làm quân y Hứa Liêm Khiết là một người vô cùng tiêu sái tự nhiên, phóng đãng không kềm chế được.
Cho đến một năm thành phố S động đất, chết rất nhiều người, Hứa Liêm Khiết tiếp ứng ra tiền tuyến chữa trị.
Ở đó, hắn quen biết Dư Bân.
Dư Bân tuy rằng lớn lên không quá đẹp trai, nhưng trên người lại có một loại khí chất chính trực, tựa như ánh mặt trời.
Khi đó còn có dư chấn, Hứa Liêm Khiết bởi vì thâm nhập vào nội địa để cứu viện, vô ý bị nhốt. Thời điểm hắn tuyệt vọng nhất, hắn thấy được Dư Bân, người đó tựa như thần từ trên trời giáng xuống, cứu hắn khi nước sôi lửa bỏng.
Hứa Liêm Khiết không thể quên, cảm giác lúc hắn sắp từ bỏ khi bản thân gặp phải tuyệt cảnh, trong nháy mắt nhìn thấy Dư Bân.
Sau đó hắn liền bắt đầu quấn lấy Dư Bân. Từ sau khi tiếp xúc hắn mới phát hiện, đây là một nam nhân tâm địa thiện lương, có chút cố chấp lại đặc biệt chính trực.
Sau tất cả liền có chút thuận lý thành chương, hai người bắt đầu kết giao.
Hứa Liêm Khiết không tiết lộ gia thế của mình, Dư Bân vẫn luôn cho rằng hắn chỉ là một bác sĩ bình thường. Cho đến khi cha Hứa Liêm Khiết bất ngờ qua đời, Hứa Liêm Khiết vì chăm sóc cha mà trở lại bệnh viện.
Lúc đó Dư Bân mới biết hắn là một phú nhị đại, mà chính mình chẳng qua chỉ là một tiểu tử nghèo.
Trên đời này chuyện cổ tích bạch mã hoàng tử và cậu bé lọ lem không phải không tồn tại, nhưng thân phận chênh lệch, trách nhiệm bất đồng, đã định trước khoảng cách giữa hai người.
Lúc đó, Hứa Liêm Khiết vội vàng làm sao để xử lý công việc sau khi cha qua đời, vội vàng làm sao đứng vững gót chân giữa một đám cổ đông ăn thịt người không nhả xương, vội vàng làm sao mới có thể giữ được lại tất cả những gì mà cha hắn vất vả giành được.
Ánh lửa lập lòe vẫn cứ cháy cho tới cuối cùng, Hứa Liêm Khiết cảm giác đầu ngón tay có chút nóng, mới biết điếu thuốc đã đốt hết.
Hắn