Trong văn phòng lập tức an tĩnh lại, không khí có chút nặng nề, Diệp Lệ Hành đã sớm đoán được Tô Thanh Việt sẽ nói vậy. Tuy cậu ngày thường thoạt nhìn dễ nói chuyện, nhưng thời điểm bướng bỉnh, ngay chính hắn cũng không có cách nào.
Chính là Diệp Lệ Hành sinh khí, mặc dù nếu suy xét tất cả các phương diện, hiện tại không phải thời cơ tốt nhất để bọn họ công khai quan hệ. Nhưng Tô Thanh Việt cự tuyệt nhanh như vậy, khiến Diệp ảnh đế chỉ cảm thấy một cổ khí nghẹn ở trong ngực, phun không được mà nuốt cũng không trôi.
Hắn nóng nảy từ ghế trên đứng lên, từ trong ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc kẹp ở khóe miệng.
Diệp Lệ Hành không nhẫn tâm nổi nóng với Tô Thanh Việt, nhưng thật sự rất khó chịu, chỉ có thể hút thuốc để giảm bớt tâm tình.
Tô Thanh Việt nhìn bộ dáng bực bội của Diệp Lệ Hành, biết hắn đang sinh khí, nhưng việc này cậu cũng không có biện pháp.
Tô giáo chủ một thân từ tầng chót từng bước một bò lên địa vị cao trước nay đều dựa vào sức lực của chính mình.
Từ khi Tô Thanh Việt tới nơi này, tựa hồ đã không có đất để cậu dụng võ, cậu có thể đi đến một bước như ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ Diệp Lệ Hành vẫn luôn hộ tống phía sau cậu ngay từ lúc bắt đầu.
Nhưng mà Tô giáo chủ cũng là một nam nhân, cậu hy vọng chính mình có thể có năng lực nuôi sống người mình yêu.
Tô Thanh Việt hy vọng sẽ có một ngày chính mình lấy thân phận là một người thành công, quang minh chính đại đứng ở bên cạnh Diệp Lệ Hành. Cậu sẽ nói cho tất cả mọi người biết, nam nhân ưu tú này thuộc về cậu.
Hai người trong lòng đều mang tâm sự, Tô Thanh Việt nói chính mình còn có công việc khác liền rời khỏi phòng làm việc.
Diệp Lệ Hành nặng nề hút thuốc, cũng không nói lời nào.
Tô Thanh Việt đã khá lâu không xuất hiện ở trong mắt đại chúng rồi. Gần đây cậu vẫn luôn vội vàng học tập, đẩy rớt rất nhiều thông cáo cùng đại ngôn. Vừa vặn ngày mai có một gameshow tuyên truyền cho bộ phim Tuyệt Thế, dàn diễn viên chính của đoàn phim đều sẽ tham gia. Chuyện này đã được lên lịch từ trước.
Tô Thanh Việt tràn đầy tâm tư ra khỏi văn phòng. Ngược lại càng khiến Diệp Lệ Hành càng thêm buồn bực. Bởi vì nhìn qua cậu một chút cũng không để bụng hắn có đang tức giận hay không.
Sau khi về đến nhà, Diệp Lệ Hành tuy rằng vẫn giống như thường ngày lui tới làm việc, nhưng hắn không nói chuyện với Tô Thanh Việt.
Ăn cơm xong, Diệp Lệ Hành chủ động dọn dẹp chén đĩa, nhưng sau khi rửa mặt xong hắn lại vào thư phòng, mở ra chiếc giường xếp đã lâu không sử dụng.
Tô Thanh Việt vừa tắm rửa vừa thở dài, tại sao cậu lại cảm thấy Diệp Lệ Hành giống tiểu hài tử đang cáu kỉnh vậy nhỉ!
Tô giáo chủ nghĩ nghĩ, từ phòng thay đồ lấy ra một cái áo sơ mi trắng của Diệp Lệ Hành.
Diệp Lệ Hành cao hơn cậu một chút, toàn bộ quần áo đều lớn hơn cậu, áo sơ mi của hắn mặc ở trên người cậu có chút lỏng lẻo, hơn nữa Tô giáo chủ cũng không mặc gì khác ngoại trừ cái áo này.
Bởi vì vừa mới tắm xong, trên người Tô Thanh Việt còn mang theo mùi hương sữa tắm vị chanh, trên mặt hồng hồng, khóe mắt còn vươn một tia thủy nhuận, thân hình thon gọn được bao phủ trong chiếc áo sơ mi trắng có vẻ vô cùng quyến rũ.
Diệp Lệ Hành đang hờn dỗi vừa mới chuẩn bị ngủ, nghe được tiếng cửa phòng mở, quay đầu liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Trong cơ thể bỗng dưng sinh ra một cổ tà hỏa từ bụng dưới vọt thẳng lên, Diệp Lệ Hành mất tự nhiên nuốt nước miếng xuống.
Tô Thanh Việt chậm rãi tới gần Diệp Lệ Hành, vòng tay qua eo hắn, hô hấp ấm áp mang theo hương thơm sữa tắm chui thẳng vào chóp mũi Diệp Lệ Hành.
"Giận dỗi cả một ngày, anh có mệt hay không?"
Thân hình mềm mại cứ như vậy ma sát lên thân thể hắn.
Diệp Lệ Hành rốt cuộc không kìm nén được, xoay người một phen ôm lấy Tô Thanh Việt, nhân tiện ở dưới quần áo sờ soạng một phen trên mông Tô giáo chủ, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Đừng tưởng rằng làm như vậy tôi sẽ hết giận. Em không muốn để cho người khác biết quan hệ của chúng ta? Em ghét bỏ tôi lớn hơn em mười tuổi sao?"
Cái này là chuyện gì chứ!
Người ta nói đo lòng của nữ nhân như mò kim dưới đáy biển, nhưng lòng nam nhân cũng có thời điểm đoán không ra a.
Tô Thanh Việt biết rõ Diệp Lệ Hành đang cố tình gây sự. Nhưng bộ dáng này thật sự làm cậu có chút đau lòng, cậu không muốn nhìn thấy Diệp Lệ Hành không vui.
Kỳ thật buổi chiều cậu có chút hối hận vì đã nói trắng ra như vậy. Nếu đổi lại là Diệp Lệ Hành, cậu cũng không vui.
"Em không ghét bỏ anh, anh nghĩ đi đâu vậy?"
"Vậy vì sao em cự tuyệt tôi?" Bàn tay Diệp Lệ Hành ở dưới áo sơ mi càng ngày càng không có quy củ, nhưng ngoài miệng vẫn rất nghiêm trang.
"Ngô... Không phải vì chưa đến lúc sao... Ân, anh sờ chỗ nào thế?"
"Em mặc như vậy không phải muốn tôi làm như vậy sao?" Diệp Lệ Hành cúi người xuống, gặm nhấm ở cần cổ cậu một trận, "Thời điểm mà em nói là khi nào? Ít ra phải cho tôi một hi vọng chứ!"
"A..." Cũng không biết Diệp Lệ Hành sờ trúng chỗ nào, chân của Tô Thanh Việt có chút đứng không vững, "Vậy... Chờ đến lúc em trở thành ảnh đế đi! Đến lúc đó em sẽ nói cho anh một bí mật."
Diệp Lệ Hành đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào trong mắt cậu, nói: "Được, đây là lời em nói."
Diệp Lệ Hành chẳng hề hoài nghi rốt cuộc Tô Thanh Việt có thể trở thành Ảnh đế hay không, bởi vì hắn tin tưởng ánh mắt của chính mình cũng tin tưởng năng lực của Tô Thanh Việt.
qingyufighting.wordpress.com
Nhưng mà đôi khi, cuộc sống không như người ta mong muốn.
Thời điểm Tô Thanh Việt tham gia gameshow, Diệp Lệ Hành nhận được một cuộc điện thoại, nói là cha của hắn Tần Vinh Hải bởi vì ung thư phổi thời kì cuối đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Tần Vinh Hải là đại lão trứ danh ở thành phố B. Tài sản dưới danh nghĩa vô số, giá trị con người lại càng không biết bao nhiêu, nhưng mà thời điểm đối mặt với bệnh tật cũng là bất lực.
Lúc Diệp Lệ Hành nhận được điện thoại, sửng sốt vài giây, ý niệm đầu tiên chính là không có khả năng, ông già đó hẳn là đang giả vờ, nhưng mà trong tiềm thức lại cảm thấy ông ấy sẽ không lấy mấy chuyện như vậy để lừa gạt chính mình.
Diệp Lệ Hành do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn lái xe đi đến bệnh