Tô Thanh Việt sửng sốt một chút, nhìn gương mặt càng ngày càng gầy gò của Diệp Lệ Hành, chỉ cảm thấy một trận đau lòng.
"Việt Việt, chuyện này tôi đã suy xét thật lâu, kỳ thật ngay từ lúc mở phòng làm việc tôi đã có ý định này." Diệp Lệ Hành từng ngụm từng ngụm uống xong bát canh nóng trong tay, lúc này mới cảm thấy có chút bình tĩnh hơn.
Tô Thanh Việt trước giờ chưa từng can thiệp vào quyết định của Diệp Lệ Hành, chỉ là có chút khó hiểu, Diệp Lệ Hành đang rất nổi tiếng, hắn ở giới giải trí lăn lê bò toài mười mấy năm mới có thành tựu như hiện tại, lại dễ dàng từ bỏ như vậy có phải quá đáng tiếc hay không?
Diệp Lệ Hành tựa hồ nhìn ra nghi vấn của cậu, hắn thả lỏng thân thể dựa vào trên sô pha, duỗi tay xoa nhẹ đầu tóc Tô Thanh Việt, vẫn luôn mềm mại như thế.
Diệp Lệ Hành: "Việt Việt, em biết lúc trước vì sao tôi tiến vào vòng giải trí không?"
Tô Thanh Việt: "Không phải vì phản kháng cha của anh sao?"
Diệp Lệ Hành tựa hồ nghĩ tới điều gì, lắc lắc đầu cười nói: "Cũng có một phần nguyên nhân này, nhưng kỳ thật chẳng qua... Là vì chứng minh bản thân."
Tô Thanh Việt: "Chứng minh bản thân?"
Diệp Lệ Hành gật đầu, "Lúc còn trẻ đôi khi tôi có suy nghĩ mình chính là diễn viên chính của thế giới này... Ngốc quá phải không? Nhưng mà điều đó không quan trọng, tôi tuy rằng thích đóng phim, nhưng tôi càng thích em hơn!"
Tô Thanh Việt: "..." Phương thức tỏ tình bất thình lình này đột nhiên xảy ra khiến cậu không có chút phòng bị nào.
Tô Thanh Việt mặt không đổi sắc, vành tai lại có chút nóng lên: "Em biết!"
Diệp Lệ Hành đứng lên đi đến bên giường, Tần Vinh Hải còn đang ngủ say, sức khỏe của ông ấy càng ngày càng tệ.
"Kỳ thật trong tâm tôi, tôi một chút cũng không muốn tiếp nhận tập đoàn Tần thị này, nhưng dù sao đây cũng là giang sơn ông ấy hao phí cả đời mới có được, tuy tôi hận ông ấy, nhưng cũng không hào phóng đem đồ vật nhà mình đưa cho người khác."
"Muốn em giúp anh không?"
Diệp Lệ Hành xoay người nhìn ánh mắt kiên định của thiếu niên, vạn phần may mắn, còn có cậu bầu bạn ở bên người mình.
"Em chuyên tâm làm nghệ sĩ là được rồi, nam nhân của em không vô dụng như vậy."
Đại ca, loại tự tin thái quá này của anh từ đâu tới vậy...
Diệp Lệ Hành: "Chẳng qua, về sau... Tôi chính là kim chủ của em."
Tô Thanh Việt: "..." Cho nên ý anh là gì? ( Tớ hiểu nè *mặt nham hiểm*)
Diệp Lệ Hành nói xong câu này liền không nói nữa, tùy ý Tô Thanh Việt ở một bên miên man suy nghĩ.
Thân thể Tần Vinh Hải cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nữa, vào một buổi chiều mưa tầm tã rời đi nhân thế.
Sinh thời vinh quang cả đời, chết đi chỉ còn lại một nắm đất vàng.
Lễ tang của Tần Vinh Hải được Diệp Lệ Hành làm vô cùng điệu thấp, dựa theo nguyện vọng lúc Tần Vinh Hải còn sống đem hắn an trí ở mộ viên của mẹ và em trai hắn. Tham gia lễ tang đều là cổ đông bên trong tập đoàn. Đến nỗi những người khác trong thương giới cũng là do sau khi tập đoàn Tần thị phát ra tin tức mới theo tung tích tìm được mộ viên, đến đây tế bái.
Những cổ đông của tập đoàn Tần thị vốn đang nôn nóng với sự mất tích của Tần Vinh Hải. Người có quyền thế chân chính cũng nghe được một ít tin tức, chẳng qua không nghĩ tới cuối cùng tập đoàn lại rơi xuống tay Diệp Lệ Hành. Diễn viên mà bọn họ rất quen thuộc lại chính là đại thiếu gia họ chưa từng gặp mặt.
Tin tức này giống như một khối đá lớn rơi vào mặt hồ, đầu tiên là làm bắn lên một mảnh bọt nước, rồi sau đó tựa như một cây kim châm, chắn ở trong lòng những người này.
Toàn bộ lễ tang, Tô Thanh Việt đều điệu thấp bồi ở bên người Diệp Lệ Hành, cũng có người chú ý tới cậu, nhưng những đại lão cổ đông cũng không cảm thấy hứng thú lắm. Điều duy nhất lúc này mà bọn họ lo lắng chính là tương lai của tập đoàn và quyền lợi trong tay họ mà thôi.
Sau khi lễ tang kết thúc, Diệp Lệ Hành liền thông tri phòng làm việc chuẩn bị cuộc họp báo tuyên bố chuyện hắn rút lui khỏi vòng giải trí.
"Rút lui! Diệp Lệ Hành anh điên rồi hả?" Thanh âm bén nhọn của Sở Hồng vang lên bên trong phòng hội nghị an tĩnh nghe có vẻ phá lệ chói tai. Vẻ mặt cô không thể tưởng tượng nhìn Diệp Lệ Hành ngồi ở phía trước phòng họp, lớp phấn hóa trang tinh xảo trên mặt thoạt nhìn có chút vặn vẹo.
Diệp Lệ Hành nhìn cô một cái cũng không giải thích gì thêm, dưới hốc mắt ửng đỏ còn có dấu vết của quầng thâm.
Diệp Lệ Hành nhàn nhạt nói: "Chuyện này liền quyết định như vậy."
Sở Hồng nổi giận đùng đùng, hận sắt không thành thép u oán: "Tình cảnh hiện tại của anh như thế nào chính anh không biết sao? Lúc này rút khỏi vòng giải trí có bao nhiêu tổn thất? Mấy hợp đồng đại ngôn quảng cáo lúc trước làm sao bây giờ?"
Diệp Lệ Hành cũng không chen vào mãi cho đến cô nói xong. Những người khác trong phòng làm việc tuy rằng cũng rất kinh ngạc, nhưng là đều thật thức thời không nói gì. Bởi vì Diệp Lệ Hành nhìn qua hiển nhiên cũng không phải đang nói giỡn. Hơn nữa, bọn họ đều nhớ rõ thân phận của chính mình.
Diệp Lệ Hành không kiên nhẫn gõ gõ mặt bàn, nhàn nhạt nói: "Mấy vấn đề này chúng ta tiếp theo sẽ thảo luận, nếu cô là cảm thấy ông chủ như tôi không làm chủ được, vậy thì phần tiếp theo của hội nghị mời cô tới chủ trì, thế nào?"
Lời này thanh âm không lớn, lại khiến cho Sở Hồng lập tức im miệng, cô nhìn ánh mắt của Diệp Lệ Hành, cảm thấy sau lưng có chút tê dại. Diệp Lệ Hành thật sự nổi giận, dù sao hắn mới chính là ông chủ.
Tô Thanh Việt ngồi bên trong bàn hội nghị, trong lòng có chút bực bội, cậu và Diệp Lệ Hành đã lâu rồi không được nghỉ ngơi tốt. Từ khi biết Tần Vinh Hải nằm viện đến khi hắn qua đời cùng với việc an bài hậu sự, mấy ngày làm việc liên tục hệt như tra tấn khiến cho hồn vía của hai người đều sắp lên mây rồi.
Nhưng, việc này cứ nối tiếp việc khác, giống như không dứt vậy. Tô Thanh Việt ánh mắt nhàn nhạt đảo qua toàn bộ thành viên trong phòng làm việc, ghi nhớ hết toàn bộ biểu tình của mỗi người vào lòng.
Trong phòng hội nghị lặng ngắt như tờ.
"Phạm Đồng, mấy ngày nay tuyển người mới thế nào rồi?"
Phạm Đồng (Đồng: giống nhau, cùng nhau) nghe rất êm dịu, người cũng như tên, trong giới nổi danh người đại diện kim bài, cũng là người đại diện riêng của Diệp Lệ Hành, cho nên cũng không ai dám dùng tên này cười nhạo hắn.
"Thông qua một số chương trình truyển chọn chúng ta nhìn trúng một số người mới có tiềm chất, nhưng trước mắt còn đang trong quá trình chọn lựa, chân chính còn lại chỉ có ba người, hai nam một nữ."
"Phòng làm việc quý tinh bất quý đa*, tôi không cần số lượng chỉ cần chất lượng, những đại ngôn và quảng cáo kí kết với tôi lúc trước, anh liên hệ với người phụ trách của bọn họ, nên xử lý thế nào thì xử lý như thế đó."
*Quý tinh bất quý đa: Quý chất lượng, không quý số lượng, quý những gì giỏi chứ không quý nhiều.
Phạm Đồng gật đầu đồng ý.
"Những người mới tạm thời sẽ do anh quản lý, anh xem người nào thích hợp thì tăng cường bồi dưỡng một chút." Diệp Lệ Hành vốn dĩ tính để Phạm Đồng mang theo Tô Thanh Việt. Dù sao tài nguyên trên tay Phạm Đồng rất nhiều lại quan hệ rộng, nhưng Tiểu Chu từ lúc bắt đầu đã đi theo cậu. Hơn nữa sau khi hắn rút lui khỏi vòng giải trí, toàn bộ tài nguyên của phòng làm việc và các quan hệ xã hội, marketing khác đương nhiên sẽ tăng cường đến cho Tô Thanh Việt. Bởi vậy, đổi hay không đổi người đại diện cũng không có gì