Giáo Chủ Muốn Ly Hôn

Thương tổn lẫn nhau


trước sau

Lão Ngô run bần bật, thân thể cứng ngắc đi ra khỏi văn phòng.

Do Tổng giám đốc không yên tâm về hắn, hay là phát hiện manh mối gì. Sau khi lão Ngô lòng thấp thỏm không thôi đi thật xa khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc, ở một góc khuất hắn lấy di động ra lén lút gọi một cuộc điện thoại.

Nhưng mà, không biết chân tướng, đang não bổ lung tung lão Ngô cũng không biết, kỳ thật Diệp Lệ Hành chỉ muốn nhân cơ hội này để đi đến thành phố S thăm Tô Thanh Việt thôi.

Tô Thanh Việt đến thành phố S quay phim đã hơn một tháng rồi. Bởi vì lần này phân cảnh của cậu tương đối nhiều, hơn nữa nhân vật này đối với kỹ thuật diễn của diễn viên có yêu cầu rất lớn. Bình thường nếu Tô giáo chủ không đối kịch bản với bạn diễn, thì cũng ở phim trường nghiền ngẫm. Mỗi ngày sau khi trở về khách sạn còn phải dành thời gian luyện công, có thể nói thời gian cậu lưu lại để gọi video cho Diệp Lệ Hành đã ngắn nay còn ngắn hơn.

Điều này làm cho Diệp ba ba cảm thấy mình không phải kết hôn thật.

Rơi vào đường cùng chỉ có thể tự mình bay đến thành phố S.

Cho nên khi lão Ngô xuống máy bay, còn đang thấp thỏm nên giải quyết sự tình như thế nào, Diệp Lệ Hành đã gọi điện thoại bảo Tiểu Chu tới đón hắn đến đoàn phim.

Lão Ngô nhìn chiếc xe nhanh chóng rời đi, nhất thời không hiểu nỗi mục đích của Tổng giám đốc đến nơi này để làm gì.

Lúc Diệp Lệ Hành tới, phim trường đang quay một cảnh đánh nhau. Tô Thanh Việt đóng vai nam phụ trong lúc vô ý cứu nam chính thiếu chút nữa bị nhốt, sau đó không cẩn thận bị địch phát hiện thân phận thật của cậu.

Vì để thân phận của mình không bị tiết lộ ra ngoài, nam phụ bỏ xuống vỏ bọc bất cần đời ngày thường, vứt đi hình tượng hoa hoa công tử, đem toàn bộ người ở đây một lưới bắt hết, thủ đoạn quả quyết tàn nhẫn.

Một cái nhấc tay Tô Thanh Việt đem người trước mắt ném đi, nghiêng người xoay tròn một cái, né qua người đánh lén phía sau lưng, sau đó đè xuống bả vai người kia từ giữa không trung xẹt qua tạo thành một vòng cung, một chân đá vào trên người một người khác.

Toàn bộ động tác có thể nói là mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, quen thuộc vô cùng, tạo nên một khung cảnh cảnh đẹp ý vui.

Đạo diễn vui tươi hớn hở hô một tiếng cắt, quay đầu lại xem lại đoạn phim vừa mới quay, cảm thấy cảnh này diễn rất tốt. Quả nhiên có võ công diễn không quá phí sức, hơn nữa người vừa có thân thủ lại lớn lên không tồi như vậy, rất khó tìm.

Tô Thanh Việt không biết Diệp Lệ Hành đến đoàn phim thăm ban. Cậu vừa mới diễn xong cảnh này, Khổng Đào liền cầm một chai nước bộ dạng thẹn thùng chạy đến bên cạnh cậu: "Cảnh vừa nãy của anh quá xuất sắc, có thật anh chỉ luyện một chút thân thủ không, cũng quá lợi hại rồi."

Tô giáo chủ không cảm thấy tốn nhiều sức lức, chỉ là người hiện đại quá lơ là việc rèn luyện thân thể, chẳng qua chỉ là mấy chiêu khoa chân múa tay mà thôi.

Khuôn mặt Khổng Đào vẫn cứ thẹn thùng, đôi mắt cuồng nhiệt nhìn Tô Thanh Việt.

Tô giáo chủ có chút không được tự nhiên. Đây là lần đầu tiên cậu chân thật đối mặt với một fan cuồng nhiệt. Hơn nữa người này còn biên kịch của bộ phim cậu đang đóng. Khổng Đào quá mức nhiệt tình, nếu không phải cậu biết cô chính là fan ruột của mình, cậu sẽ cảm giác mình đang bị tiểu cô nương người ta theo đuổi.

Nhưng mà, tất cả những chuyện này rơi vào trong mắt Diệp Lệ Hành không phải là như vậy.

Theo hắn thấy, đây chính là một tiểu cô nương mắt hàm xuân đang vui vẻ trò chuyện cùng Tô Thanh Việt. Hơn nữa cậu cũng không cự tuyệt, vô cùng ôn nhu nhìn đối phương. Nhan sắc của Khổng Đào cũng không tệ lắm, hai người đứng chung một chỗ có thể nói là trai tài gái sắc, châu liên bích hợp*.

*Châu liên bích hợp: Xứng đôi vừa lứa.

Diệp Lệ Hành chỉ cảm thấy cả hàm răng của mình đều đau nhức.

Mới rời nhà có mấy ngày đã bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt rồi.

qingyufighting.wordpress.com

Nhưng mà, Diệp Lệ Hành dù sao cũng từng là ảnh đế nổi tiếng nhiều năm. Hơn nữa hắn hiện tại có thân phận là ông chủ lớn trong ngành thương nghiệp thành phố B. Người muốn nịnh bợ hắn xếp hàng sắp thành một vòng địa cầu.

Chỉ một lát sau, liền có người phát hiện Diệp ảnh đế lặng yên không một tiếng động xuất hiện.

Mọi người kinh hô, Tô Thanh Việt lúc này mới phát hiện hắn đã đến, hai mắt phát sáng, long lanh nhìn Diệp Lệ Hành, tình cảm tưởng niệm bộc lộ hết ra ngoài.

Diệp Lệ Hành đang định nói gì đó chỉ có thể ngậm miệng nuốt lại.

Thế nhưng mọi người không hiểu Diệp ảnh đế tới nơi này làm gì?

Tô Thanh Việt lấy một chai nước, vô cùng quen thuộc đi đến trước mặt Diệp Lệ Hành, thuận tay đưa cho hắn.

"Bên ngoài rất nóng, tại sao không để Chu ca đem theo nước cho anh."

Diệp Lệ Hành không lên tiếng đưa tay tiếp nhận cái chai, chỉ là sắc mặt có chút đen.

Tất cả mọi người lúc này mới nhận ra, Diệp Lê Hành tới thăm ban Tô Thanh Việt. Nghĩ lại, Diệp Lệ Hành tuy rút khỏi giới giải trí làm ông chủ, nhưng hắn vẫn còn một phòng làm việc luôn vận hành. Tô Thanh Việt là nghệ sĩ dưới trướng của hắn, tới thăm ban đương nhiên không có gì.

Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, đôi mắt Diệp Lệ Hành vừa thâm sâu mà lại nóng rực nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Việt.

Về quan hệ giữa Diệp Lệ Hành và Tô Thanh Việt, sớm đã có người suy đoán, nhưng mà ngày thường hai người ở bên nhau tương đối điệu thấp, Diệp Lệ Hành cũng đã rời khỏi giới giải trí trở thành ông chủ thương nghiệp, càng khó chụp được hình ảnh hai người ở bên nhau.

Chẳng qua mơ hồ còn có người nhớ rõ, lúc trước khi đoàn phim Tuyệt Thế xảy ra chuyện, biểu tình sốt ruột của Lệ Hành thể hiện rõ mồn một ra bên ngoài. Tuy rằng những hình ảnh này sau đó đã bị xóa, nhưng người có tâm luôn sẽ lưu giữ dấu vết để lại.

Song Tô Thanh Việt cũng không quản người khác nghĩ như thế nào. Tuy lúc ở nhà cậu đối với Diệp Lệ Hành bày tỏ đủ loại ghét bỏ, nhưng khi bọn họ thật sự xa nhau, mấy ngày không gặp, Tô giáo chủ không thể không thừa nhận cậu không thể rời khỏi hắn.

Diệp Lệ Hành đến chào hỏi Vương đạo một tiếng, nói vài lời liền xin phép đem theo Tô Thanh Việt rời khỏi phim trường.

Khổng Đào đứng cách đó không xa nhìn thân ảnh cả hai cùng nhau rời đi, hai mắt lóe lên tia sáng, không hiểu sao cảm thấy giữa hai người bọn họ có một loại ăn ý không giống những người khác.

Tô Thanh Việt ngồi trên xe, lái xe chính là Diệp Lệ Hành.

"Sao anh tới đây cũng không nói một tiếng?" Tô Thanh Việt biết Diệp Lệ Hành từ sau khi tiếp quản Tần thị vẫn luôn rất bận rộn.

"Không cảm thấy kinh hỉ? Nếu tôi không tới, bên cạnh em không chừng còn vây quanh bao nhiêu oanh ca diễm điệp*?"

*Oanh ca diễm điệp: Oanh hót như bài hát, bướm bay lượn như múa. Miêu tả cảnh xuân tươi đẹp, vạn vật vui mừng. Ý nói Tô Thanh Việt phong lưu được nhiều người vây quanh tán tỉnh.

Tô Thanh Việt: "???"

Diệp Lệ Hành vừa lái xe vừa lơ đãng nói: "Cô gái lúc nãy hình như rất thích em."

Tô Thanh Việt sửng sốt ba giây, nhớ lại một màn vừa mới phát sinh, tay chống cằm buồn cười hai tiếng, "Sao em cảm thấy chua dữ vậy nè?"

Diệp Lệ Hành không nói chuyện, hoàn toàn không thừa nhận hành vi của mình.

Tô Thanh Việt mở di động ra lướt lướt mấy bài viết hiện lên trên weibo.

Người duy nhất cậu đặc biệt quan tâm (follow) chỉ có một, chính là Diệp Lệ Hành.

Cho dù Diệp ảnh đế đã rút khỏi giới giải trí, nhưng trên weibo số người kêu gọi tự xưng là vợ của hắn nhiều không đếm hết, mặc dù nửa tháng mới đăng một bài, nhưng số lượt chia sẻ bài viết của hắn ngay cả tiểu minh tinh đang nổi vẫn còn kém xa.

Tô Thanh Việt thừa dịp chờ đèn đỏ, lật đến một cái weibo, chính là bài viết về chậu cây đầy hoa Diệp Lệ Hành đăng lúc cậu vừa mới dọn đến Cẩm Tú Loan.

Phía dưới một loạt bình luận, nói sẽ làm chậu hoa (người iu, lão bà, vợ,...) của hắn.

"Thấy không? Nếu nói trêu hoa ghẹo nguyệt em nào bằng anh......"

Diệp Lệ Hành nhìn sang, không còn giữ được bộ dạng nghiêm túc, phụt một tiếng bật cười.

"Tôi hiện tại đã rút khỏi vòng..." Ý chính là rất nhanh sẽ không có nhiều người đuổi theo hắn kêu lão công như vậy nữa.

Tô Thanh Việt lướt đến weibo mới nhất của hắn, là bài đăng Diệp Lệ Hành tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí.

Mặc dù trước mắt Diệp Lệ Hành không chính thức tuyên bố thân phận của mình ra bên ngoài, nhưng cái thời đại internet tin tức thịnh hành này, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay, toàn thể dân mạng đều rõ ràng, huống chi chuyện Tần thị đổi Tổng giám đốc mới lớn như vậy.

Cho nên ở khu bình luận phía dưới weibo Diệp Lệ Hành ngoại trừ luyến tiếc hắn rời đi, đuổi theo gọi lão công, còn lại chính là liều mạng kêu ba ba, dù sao hiện tại hắn thật sự là ông chủ lớn.

"Không gọi lão công được, lại rất tích cực gọi ba ba."

Diệp Lệ Hành một bên lái xe một bên vươn ra một bàn tay, nhịn không được xoa xoa đầu tóc Tô Thanh Việt, trấn định nói: "Chồng của em mị lực như thế, không phải chứng minh ánh mắt của em rất tốt sao!"

Tô Thanh Việt: "......" Lời này không có cách nào phản bác, anh vui vẻ là được.

Tô Thanh Việt nhìn cảnh vật chung quanh không ngừng lui về phía sau, đường đi càng ngày càng hẻo lánh, vô cùng tò mò: "Anh muốn đưa em đi đâu?"

"Tuy rằng tôi hiện tại rất muốn tìm một chỗ cùng em làm chút chuyện gì đó, nhưng là một Tổng

giám đốc chuyên nghiệp, phải tận chức tận trách mới được."

"Cho nên, anh tới đây công tác?" Tô Thanh Việt có chút rầu rĩ, thì ra không phải đặc biệt tới thăm mình.

"Coi như là đi công tác đi, kỳ thật tôi không tới cũng không sao, nhưng đám lão gia hỏa đều đang lấy tôi ra trêu đùa, một khi đã vậy tôi liền thuận theo ý của bọn họ là được rồi, thật ra tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc có bao nhiêu người tạo phản." Những lời này Diệp Lệ Hành nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng Tô Thanh Việt biết, hắn có chút tức giận.

"Công ty có người làm khó anh?" Vừa nghe đến lời này, Tô Thanh Việt cũng không rảnh giận dỗi nữa, có chút lo lắng hỏi.

"Ai dám làm khó tôi chứ, chẳng qua xem tôi như kẻ ngốc thôi, nếu bọn họ đều nghĩ như vậy, tôi đây liền làm theo, bọn họ sợ hãi nhược điểm trên tay tôi, ngoài sáng không dám tới, ngấm ngầm ngáng chân tôi, thật cho rằng tôi chỉ là thằng nhóc mới vừa bước chân ra xã hội!"

"Nghe anh nói vậy, xem ra không thành vấn đề." Tô Thanh Việt tuy không hiểu biết về chuyện thương nghiệp, nhưng cậu tin tưởng Diệp Lệ Hành.

"Không cần lo lắng, đều là chuyện nhỏ, bọn họ chống đỡ không nổi liền dám làm chút thủ đoạn nhỏ, đại quyền sinh sát vẫn ở trong tay anh!"

Xe chạy vào thôn trang nhỏ đang được phá bỏ và di dời đến nơi khác xây dựng lại.

Cái thôn này là địa điểm Tần Vinh Hải trước khi qua đời định khai phá mở rộng.

Nơi này cách trung tâm thành phố một khoảng cách nhất định, hơn nữa rất nhiều nhà lầu trong thôn đều đã có dấu hiệu năm tháng, một số nhà không còn an toàn, đã sớm đạt đến quy chuẩn phá bỏ và di dời. Lúc Tần Vinh Hải còn sống liền nhìn trúng miếng đất này để làm du lịch sinh thái. Ông đã sớm phái người bắt tay vào chuẩn bị một loạt vấn đề đàm phán, trong đó bao gồm phá bỏ và di dời các hộ gia đình.

Nhưng công trình đã bắt đầu thi công, các bên đàm phán đều đã nói rõ ràng, các loại phương tiện cũng đã vào cuộc, lúc này bỗng dưng lại nhảy ra một hộ không chịu phá bỏ và di dời. Trong này nếu không có bút tích âm thầm của những cổ đông kia, vậy thì kia IQ (chỉ số thông minh) của Diệp Lệ Hành quả thật có vấn đề.

Vừa mới dừng xe lại, lão Ngô vác cái bụng bự không thua gì phụ nữ mang thai tám tháng ú na ú nần lúc lắc chạy tới, vô cùng ân cần.

Chỉ là khi hắn giương mắt nhìn thấy Tô Thanh Việt đứng ở một bên, có chút kinh ngạc.

Diệp Lệ Hành từ trong tay công nhân tiếp nhận một cái nón bảo hộ đội lên cho Tô Thanh Việt.

Lão Ngô vốn chỉ chuẩn bị nón bảo hộ cho một mình Diệp Lệ Hành, không có cách nào khác liền đem cái mũ trên đầu mình lấy xuống.

Diệp Lệ Hành có chút ghét bỏ nhìn đỉnh đầu lão Ngô còn chưa tới bốn mươi tuổi đã giống như Địa Trung Hải, cũng không tiếp nhận mũ, trực tiếp hướng bên trong đi vào.

Tòa nhà lầu trước mắt so với trên ảnh chụp lúc trước còn cũ nát hơn, bên ngoài một tầng vôi trên mặt tường sớm đã tróc ra, lộ ra những viên gạch đen loang lổ bên trong. Cửa chính và cửa sổ của ngôi nhà cũng đều rách tung toé, thậm chí trên những mảng gạch ở một mặt tường bị vỡ còn thấy được có vài vết nứt rất sâu.

Ngôi nhà như vậy còn không chịu phá bỏ, di dời đi nơi khác, đang định lưu lại để nối dõi tông đường (truyền từ đời này sang đời khác) sao?

Ánh mắt Diệp Lệ Hành tối sầm lại. Nếu chủ nhà không có bệnh, thì hẳn là những cổ đông đó cảm thấy đầu óc Diệp Lệ Hành có bệnh.

Từ sau khi xuống xe, Tô Thanh Việt vẫn luôn trầm mặc, cậu có một loại cảm giác rất bất an, khi nhìn thấy tòa nhà cũ nát này, cảm giác kia càng đặc biệt rõ ràng.

Nghĩ nghĩ, Tô Thanh Việt đem mũ trên đầu mũ lấy xuống đặt lên trên đầu Diệp Lệ Hành.

"Anh mang đi, cái thứ này em mang có chút khó chịu." Diệp Lệ Hành còn muốn nói gì đó, Tô Thanh Việt đã dẫn đầu đi tới phía trước tòa nhà.

Chủ nhân của tòa nhà là một bà lão hơn bảy mươi, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, người nọ hình như là con trai của bà cụ.

Hai người dọn một cái ghế ngồi ở sân trước toà nhà, bộ dạng nếu các người muốn phá bỏ nơi này thì phải bước qua xác của ta đã.

Phía trước tòa nhà, hai chiếc máy ủi đất đang vận sức chờ phát động, chỉ cần hai bên nói chuyện xong, máy ủi đất liền bắt đầu công tác, dù sao công trình trì hoãn thêm một ngày sẽ thêm một ngày tổn thất.

"Diệp tổng, hai người này chính là chủ nhà!" Lão Ngô vẻ mặt cười lấy lòng, rất hy vọng Diệp Lệ Hành có thể quên mọi chuyện phát sinh ở trong văn phòng.

qingyufighting.wordpress.com

Diệp Lệ Hành cũng không nói lời nào, chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn lão Ngô.

Lão Ngô trong lòng run lên, không hiểu đây là có ý gì. Tổng giám đốc không phải tới hiện trường xử lý sao, tại sao không làm bất cứ động tác gì?

Diệp Lệ Hành nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, ngay cả người đàn ông trung niên ngồi ở trước tòa nhà cũng không biết tình cảnh này là như thế nào.

Còn bà lão kia, chắc bởi vì tuổi đã cao, thấy không rõ cũng nghe không rõ, chỉ là ngơ ngác ngồi ở trên ghế không nói một lời.

Lão Ngô bị nhìn đến nỗi mồ hôi tuôn đầy đầu, chỉ có thể hơi hơi run run hỏi: "Diệp tổng, anh không tính nói chuyện?"

Diệp Lệ Hành cười nhạo một tiếng: "Giám đốc Ngô đang tính toán tự nhận lỗi, từ chức không làm nữa?"

Lão Ngô thần kinh thất sắc, không rõ lời này nghĩa là gì.

"Tôi chỉ tới khảo sát, như thế nào, chút chuyện nhỏ này còn muốn tôi tự mình giải quyết, giám đốc Ngô không phải nên tự nhận lỗi từ chức sao?"

Lão Ngô lúc này mới phản ứng lại, Diệp Lệ Hành đâu phải tới giải quyết vấn đề, rõ ràng là tới xem hắn giải quyết vấn đề.

Nếu giải quyết tốt, sẽ ổn, nếu giải quyết không tốt, sợ là hắn phải tự nhận lỗi từ chức.

Nhưng Diệp Lệ Hành mặt lạnh quá đáng sợ, lão Ngô căn bản không dám nói một chữ "không", chỉ có thể tự mình tiến lên giao thiệp với bọn họ.

"Trương tiên sinh, toàn bộ chuyện phá bỏ và di dời chúng ta không phải đều đã nói hết rồi sao, anh còn có yêu cầu gì, không bằng nói hết ra, Tổng giám đốc của chúng tôi ở chỗ này, có thể thương nghị giải quyết." Lão Ngô nhìn vào một khuôn mặt bình dị gần gũi mà lại hiền lành của người đàn ông trung niên trước mắt nói.

Tô Thanh Việt đứng ở một bên vừa nghe hắn nói vậy, ánh mắt lập tức tối sầm lại, cậu đã hiểu vì sao Diệp Lệ Hành nói những người này chỉ dám ở trong tối ngáng chân hắn rồi. Lão Ngô mặt ngoài nói là tự mình giải quyết, nhưng trên thực tế vẫn đem sự tình đẩy đến trên người Diệp Lệ Hành.

Tuy rằng đây chỉ là việc nhỏ, nhưng ngay cả loại chuyện này cũng không thể giải quyết, năng lực Tổng giám đốc của hắn sẽ bị người khác nghi ngờ.

Tô Thanh Việt có thể nhìn ra điểm này, Diệp Lệ Hành đương nhiên cũng biết, hắn chỉ cười nhạt, không để ý.

Vị Trương tiên sinh đỡ người mẹ già, vẻ mặt bi thống, dường như chịu ủy khuất vô cùng to lớn.

"Mẹ của tôi tuổi đã cao, anh cũng thấy rồi, đôi mắt của bà không tốt, còn có chút hoài cổ, ngôi nhà này năm đó do ông cố của tôi lưu lại, mẹ của tôi rất luyến tiếc." Khuôn mặt Trương tiên sinh đầy chua xót. Tòa nhà này tựa như một khối ngọc tỷ truyền quốc, truyền lại qua từng thế hệ từng thế hệ cho đến tận bây giờ.

Lúc Trương tiên sinh nói ra những lời này tuy rằng hắn nói chuyện với lão Ngô, nhưng dư quang trong ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về hướng Diệp Lệ Hành, bộ dạng như chưa đã thèm.

Diệp Lệ Hành vờ như không thấy.

Tô Thanh Việt kéo kéo quần áo của hắn, lôi kéo hắn đi quanh ngôi nhà lầu này.

Lão Ngô thấy hắn rời đi, liều mạng mà đối với vị Trương tiên sinh kia đưa mắt ra hiệu, Trương tiên sinh nhất thời không hiểu đây là ý gì, còn ở kia khóc lóc kể lể, tòa nhà này có bao nhiêu giá trị, bao nhiêu ý nghĩa kỷ niệm, bao nhiêu tiền cũng không đổi được.

Tô Thanh Việt mang theo Diệp Lệ Hành vòng đến phía sau ngôi nhà.

Ngôi nhà lầu tổng cộng có ba tầng, cũ nát, rách rưới. Thoạt nhìn lung lay sắp đổ.

Tô Thanh Việt quan sát xung quanh một hồi, hướng về phía Diệp Lệ Hành thấp giọng nói: "Anh giúp em canh chừng, em vào xem sao."

Diệp Lệ Hành nhìn cửa sổ tuy rách nát, nhưng vẫn đóng lại như cũ, mắt mê mang nhìn cậu. Làm thế nào đi vào?

Tô Thanh Việt tùy ý cười cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, thân hình đột nhiên từ dưới đất bay lên, mũi chân nhẹ điểm qua vách tường, chỉ trong vòng một hơi thở, liền leo lên tận lầu ba, đứng ở bên trên cửa sổ.

Diệp Lệ Hành: "......" Mấy năm qua học vật lý tất cả đều uổng công rồi.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện