Đêm khuya đầu đông lạnh thấu xương, gió lạnh thổi trực tiếp vào da mặt khiến người ta phát đau. Hai vệ sĩ nhìn Tô Thanh Việt chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng đứng ở trong sân, lưng thẳng tắp không nói lời nào nhìn hai người. Một cổ hàn khí không rõ từ đáy lòng dâng lên.
"Còn thất thần cái gì, chờ tôi mời các anh sao?"
Hai người trố mắt nhìn nhau đi đến trong viện, nhìn bộ dáng tay chân nhỏ nhắn kia của Tô Thanh Việt, trong mắt đều mang theo nghi hoặc.
Nhưng mà Tô Thanh Việt không chờ bọn họ kịp chuẩn bị cái gì, thân hình chợt lóe, đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của hai người.
Vẻ mặt của hai vệ sĩ biến sắc, lúc này mới bắt đầu nghiêm túc đối với trận so tài này.
Nhưng mà, đã chậm.
Thời điểm ngã xuống cả hai, họ không nhìn thấy Tô Thanh Việt ra tay như thế nào, chỉ là cảm thấy trên người tê rần, sau đó thân thể không chịu khống chế mềm nhũn.
Tô Thanh Việt chậm rãi sửa sửa lại tay áo, trên cao nhìn xuống hai người ngã trên mặt đất, khẽ cười nói: "Không biết cái gì gọi là không thể trông mặt mà bắt hình dong sao? Hai người các anh còn kém lắm."
Chờ Tô Thanh Việt từ bên cạnh bọn họ đi rồi, cổ áp lực tê dại đè nén lên tinh thần trên người kia mới khó khăn lắm biến mất. Cả hai người đều từ trong mắt đối phương thấy được sự khó tin, không thể tưởng tượng nổi nhìn nhau. Bọn họ từ nhỏ đã tiếp thu các loại huấn luyện đặc thù, nhưng mà vừa rồi không có ai nhìn thấy Tô Thanh Việt ra tay như thế nào.
Hai người bọn họ ở trên tay cậu thậm chí không dùng được một chiêu.
Tô Thanh Việt đi vào biệt thự, chẳng thèm quản hai người kia nghĩ như thế nào, chỉ là cười hì hì nhìn Diệp Lệ Hành: "Em nói này, Diệp tổng nếu đã tìm hai người như vậy tới bảo vệ? Không bằng trước tiên chúng ta thảo luận một chút trong khoảng thời gian này đến tột cùng đã xảy ra những chuyện gì, thế nào?"
Diệp Lệ Hành xấu hổ sờ sờ cái mũi, hắn đào đâu ra một người như Tô Thanh Việt chứ?
Diệp Lệ Hành ý bảo hai vệ sĩ đi nghỉ ngơi trước, chính mình đem theo Tô Thanh Việt lên lầu, sau khi cả hai đều rửa mặt xong leo lên giường, Diệp Lệ Hành mới kể mấy chuyện mấy ngày nay hắn gặp phải với cậu.
Sau hôm đó, Diệp Lệ Hành cho rằng bọn họ sẽ thu tay lại, nhưng mà chỉ an ổn được một đoạn thời gian, sau đó lại phát hiện vẫn có người âm thầm ngáng chân hắn, không chỉ ở trong công ty, thậm chí còn uy hiếp cả trong sinh hoạt.
Cách đây không lâu, Diệp Lệ Hành một lần gặp phải sự cố thang máy, nếu không phải vệ sĩ phát hiện đúng lúc, chỉ sợ Diệp Lệ Hành đã gặp phải tai ương.
Tô Thanh Việt nghe xong có chút bất an, không nghĩ tới cậu thiếu chút nữa sẽ mất đi Diệp Lệ Hành.
"Em sẽ bảo anh Tiểu Chu dời toàn bộ lịch trình gần nhất, cho đến khi anh đem mọi chuyện bên trong công ty đều xử lý sạch sẽ, nếu không em sẽ không yên tâm."
Diệp Lệ Hành biết nói cho Tô Thanh Việt sẽ có kết quả như vậy.
Tô Thanh Việt nhìn biểu tình bất đắc dĩ của hắn chậm rãi nói: "Anh không phải vẫn luôn muốn biết em là ai sao?"
Diệp Lệ Hành giương mắt nghi hoặc nhìn cậu, chuyện này quả thật khiến hắn bối rối rất lâu.
"Kỳ thật, anh đại khái đã sớm cảm giác được, em cũng không phải Tô Thanh Việt ban đầu, chuẩn xác mà nói em không phải người ở thời đại này, theo ngôn ngữ hiện đại mà nói, hẳn là em xuyên không."
Cái loại sự việc quỷ thần này, Diệp Lệ Hành không nghĩ tới cứ như vậy sẽ phát sinh ở bên người hắn.
"Lúc em tỉnh lại là ở bệnh viện, Tô Thanh Việt ban đầu đã không tồn tại, em chỉ tiếp nhận toàn bộ ký ức của cậu ấy."
Diệp Lệ Hành xoay người, một tay nắm chặt tay cậu.
Tô Thanh Việt đem toàn bộ chuyện cậu làm như thế nào đi đến nơi này cho Diệp Lệ Hành, nghe xong hắn còn cho rằng mình đang nằm mơ.
Diệp Lệ Hành ngẩn người trong chốc lát, sửa lại một chút suy nghĩ rồi chậm rãi nói: "Cho nên, lúc trước Tô Tĩnh Tường tìm đám lưu manh kia thật sự đã đem em...... người kia......"
"Có lẽ vậy."
Không biết nghĩ đến cái gì, Diệp Lệ Hành đột nhiên nghiêng người ôm chặt cậu: "Việt Việt, em sẽ rời khỏi tôi sao?"
Tô Thanh Việt dựa vào trong lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của Diệp Lệ Hành, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh bình yên.
"Diệp Lệ Hành, thời đại này với em mà nói không có ý nghĩa gì, bởi vì có anh, em mới cảm thấy thời đại này cũng không nhàm chán như vậy, cho nên với em mà nói, anh so bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn, cho dù rời khỏi ai, em cũng sẽ không rời khỏi anh." Đây hắn là lời tâm tình cảm động nhất kể từ khi trọng sinh tới nay Tô giáo chủ nói với Diệp Lệ Hành.
Cho nên, anh ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì.
"Việt Việt......" Diệp Lệ Hành nhìn Tô Thanh Việt trong mắt trong lòng đều là hình dáng của hắn, trái tim một mảnh cảm động, nhịn không được