Hai người ngồi trên sô pha không nói lời nào, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
"Tôi không tiện ra ngoài, cậu đi mua thức ăn đi!" Diệp Lệ Hành thuận tay bật TV, muốn giảm bớt không khí xấu hổ.
"Được, anh muốn ăn gì?" Tô giáo chủ cũng cảm thấy có chút áp lực, chỉ mong nhanh nhanh ra ngoài.
"Đồ ăn gia đình đơn giản là được, cậu tự xem rồi mua." Nói xong, Diệp Lệ Hành đi tới chỗ tủ trước TV, mở ngăn kéo lấy hai trăm tệ tiền mặt.
"Phí sinh hoạt tôi bỏ ra, tiền tiêu vặt cậu cứ giữ lại mà dùng."
Tô Thanh Việt một chút cũng không khách khí, dù sao tháng này đã giảm một nửa tiền tiêu vặt, tuy không đến mức chết đói nhưng tiết kiệm được đồng nào hay đồng đấy, có thể xài chùa thì cứ xài, bởi vì nhanh thôi cậu sẽ thành người nghèo rớt mồng tơi.
Nhưng mà... hai trăm tệ có đủ không?
"Dưới lầu có xe đạp địa hình, cậu lấy mà đi."
"Không cần, đi bộ rèn luyện thân thể cũng tốt." Tô giáo chủ cầm hai trăm tệ ra cửa, hướng tới siêu thị mà đi.
Nhưng nửa tiếng sau, Diệp ảnh đế liền nhận được điện thoại xin giúp đỡ của cậu.
"Thịt heo nên mua phần nào, một cân là bao nhiêu, có đủ cho hai chúng ta ăn không?"
"Nhìn thế nào thì biết rau có tươi hay không?"
"Cần nấu canh hả? Vậy nấu canh cần những thứ gì?"
"A, màu sắc cũng phải phối hợp với nhau sao, đậu hũ xào trứng gà có được không?"
Đậu hũ xào trứng gà là cái gì???
Diệp ảnh đế có chút vô lực vuốt vuốt mũi, hơi cảm thấy mệt tâm: "Cậu đợi chút, tôi tới ngay."
Hắn mặc một cái áo khoác màu đen, đeo khẩu trang, trùm mũ lông, chỉ lộ ra đôi mắt. Từ gara dưới lầu, lấy xe đạp ra đi tới siêu thị.
Ở một nơi khác, Tô Thanh Việt đang rất hứng thú so sánh sự khác nhau giữa hai cây cải thảo, tuy một bên to một bên nhỏ nhưng bề ngoài không có gì khác nhau, chẳng lẽ cây to hơn là mẹ của cây nhỏ hơn hả?
Lúc Diệp Lệ Hành đi tới khu rau quả, từ xa đã trông thấy Tô Thanh Việt đang cầm một cây xà lách nhìn tới nhìn lui, biểu tình tựa như đang suy nghĩ vì sao đồ ăn mình nhìn thấy trên đĩa không giống thứ này.
Trước tiên, Diệp Lệ Hành lựa chọn hai khối xương sườn và một khối thịt ba chỉ, sau đó mới tới khu rau củ đem tất cả nguyên liệu nấu ăn đến gặp Tô Thanh Việt.
Vẻ mặt cậu hưng phấn nhìn hắn: "Thì ra rau củ là cái dạng này, vì sao từ trước đến giờ tôi lại chưa từng ăn chúng nhỉ!"
"Trước giờ cậu chưa nhìn thấy rau củ bao giờ sao?" Hắn đè thấp thanh âm, ở bên tai cậu thấp giọng hỏi.
Tô giáo chủ tập trung nhìn rau xanh trước mặt, thuận miệng nói: "Trước kia, đồ ăn mà ngự trù làm đều chẳng nhìn ra nấu từ thứ gì, mà nguyên liệu nấu ăn thì tất nhiên sẽ có thủ hạ đi mua, nào đến phiên bổn tọa... khụ khụ... tôi đi mua chứ."
Diệp Lệ Hành cũng không để ý lời nói của cậu có chút ông nói gà bà nói vịt, thanh niên bây giờ đều có mấy kiểu nói chuyện kỳ kỳ quái quái, đối với người lớn như hắn thì không có gì đáng chú ý.
"Đem mấy thứ trong xe tới quầy thu ngân tính tiền đi." Nói tới đây, Diệp Lệ Hành ngừng một chút, "Tính tiền thì chắc là biết chứ!"
"...." Cậu nhìn như người thiếu thường thức vậy hả!?
"Tôi đi trước." Diệp Lệ Hành giao việc xong liền khiêm tốn rời khỏi siêu thị.
Thanh toán xong, Tô giáo chủ nhìn một đống đồ ăn trong túi mà chỉ tốn có hơn một trăm tệ, không khỏi nghĩ tới bữa cơm trị giá hơn ba ngàn tệ vài ngày trước.
Có thể ăn tới ba mươi bữa đó, thật quá sa đọa rồi! ╮(╯_╰)╭
Tô giáo chủ không nhận biết nổi thức ăn tất nhiên cũng không thể xuống bếp, may mắn tay nghề nấu ăn của Diệp Lệ Hành cũng khá tốt. Đồ ăn nấu ra hương sắc đều đủ, ngay lập tức thu phục được dạ dày của Tô giáo chủ.
Tô Thanh Việt nhìn gương mặt ba trăm sáu mươi độ không góc chết của Diệp Lệ Hành cùng bàn đồ ăn khiến cậu muốn ngừng cũng không ngừng được, một ý tưởng lớn mật lặng lẽ sinh ra.
Về sau còn phải tiếp tục sống ở nơi này, vậy còn mất công tìm người khác làm gì. Lão công trước mắt này lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, quan trọng là mặt cũng rất đẹp. Dù cho tiểu công tử Giang gia có đứng trước mặt cũng thua kém hắn nhiều lắm.
Mà hiện tại, bọn họ là phu phu hợp pháp, cơ hội tốt thế này, cớ sao không nắm lấy.
qingyufighting.wordpress.com
Từ đây, kế hoạch sống sót sau nửa năm của Tô giáo chủ xuất hiện thêm một nhiệm vụ gian khổ, làm thế nào để công lược Diệp ảnh đế, biến kết hôn giả thành kết hôn thật.
Bước đầu tiên, phải để Diệp Lệ Hành nhìn thấy giá trị của cậu.
Vì vậy, Diệp Lệ Hành vừa buông đũa đã thấy Tô Thanh Việt vô cùng nhanh nhẹn đứng lên thu dọn bàn ăn, cần mẫn hơn cả ong mật.
"Anh nấu cơm, tôi rửa bát."
Diệp Lệ Hành nhìn Tô Thanh Việt vui vẻ chạy vào phòng bếp có chút nghi ngờ, đứng dậy xoa xoa cái bụng ăn có hơi no, cậu nhóc này sẽ không phá nát phòng bếp luôn chứ!
Sự thật chứng minh... Tô giáo chủ vẫn có chút tác dụng nha.
Diệp Lệ Hành khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào cửa bếp, ánh mắt mang theo ý cười nhìn thiếu niên đang nghiêm túc rửa bát. Tuy rằng chân tay lóng ngóng nhưng cũng không làm vỡ cái bát nào.
Rửa xong, Tô giáo chủ hơi đắc ý nhìn Diệp Lệ Hành, xem đi, không có gì là bản giáo