Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân

Chương 14


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ed: Jang Bò

Mắt bị bịt bằng vải đen, ta mơ hồ cảm thấy mình bị ném lên xe, chạy tầm nửa canh giờ, xuống xe bịt mắt được tháo ra, trước mắt là một nhà lao. Tơ lụa trên người buông lỏng, còn chưa kịp tung độc dược liền bị họ tịch thu, một cước đạp ta vào trong tù, Thủy Hành Ca lại được dìu vào cẩn thận.

Đều là tù binh đối xử sao lại có khác biệt lớn như vậy!

Thấy trên đệm cỏ có một cái chăn, ta vội đi lấy, dùng chăn đắp kín người Thủy Hành Ca, ai ngờ cô gái đứng ngoài mắt hạnh trợn tròn, quát: "Xấu nữ, đây không phải là cho ngươi!"

"......"

Không phải mặt ta bị thương sao! Má trái của ta vẫn cực kỳ mềm mại trắng noãn có được không! Ta bực tức kéo chăn, lè lưỡi: "Không phục thì mở cửa ra."

Mỹ nữ tức điên, tuyên bố muốn cắt ta thành tám khúc nhắm rượu uống, ta lập tức giơ ngón tay giữa lên với nàng. Nhưng nàng lao tới chưa kịp mở khóa, đã bị những người khác lôi đi.

Phép khích tướng không được, ta không thể làm gì khác là đắp chăn lên người Thủy Hành Ca, khuôn mặt của hắn đã lạnh băng chuyển sang màu tím ngắt, sờ sờ cổ của hắn, mạch tượng vẫn còn đập. Ta cúi người chui vào trong chăn, ôm chặt lấy hắn, nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, ta đây là vì bằng hữu không tiếc cả mạng sống.

Cơ thể của Thủy Hành Ca thật kỳ quái, ta ôm cánh tay hắn, tay của ta cũng đã lạnh như khối bằng rồi, thế nhưng hắn vẫn không ấm lên chút nào lạnh băng như cũ. Ta chỉ sợ hắn chết, dùng tay xoa xoa mặt hắn, nói: "Thủy Hành Ca, Thủy Hành Ca? Giáo chủ đại nhân? Ngài đừng chết, mau tỉnh lại."

Hắn vẫn bất động, hơi thở đã yếu như có như không, ta đã muốn khóc, cứ không minh bạch như vậy bị biến thành người băng, ta rất không cam tâm! Run rẩy định học theo mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp cởi quần áo da chạm da làm hắn ấm lên thì kẻ vẫn luôn đóng chặt mắt này chợt chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt hết sức kỳ quái nhìn ta đang vén lộ nửa vạt áo.

...... Đừng nhìn ta như vậy! Ta không phải loại nữ nhân kia! Ta là đang giúp ngài ấm lại, ấm lại Giáo chủ! Ngài đã từng xem qua tiểu thuyết võ hiệp của Trung Nguyên chưa, trong đó đều viết như vậy! Này, ngài còn nhìn! Còn nhìn chằm chằm!

Ta buồn bực nắm chặt vạt áo, trừng hắn: "Tỉnh là tốt rồi."

Thủy Hành Ca không nói gì, nhấc tay lên, chậm rãi đặt trên cổ ta, ta trợn mắt nhìn: "Ngài muốn làm gì?"

Vốn đang yếu ớt, đột nhiên tay hắn nâng cao mạnh mẽ đánh xuống, đánh vào cổ ta đau nhói, hai mắt đen kịt ta hôn mê bất tỉnh......

Ta có thể làm thịt hắn không!

&&&&&

Ta bị cơn khát làm tỉnh, giằng co cả đêm không uống nước, mở mắt ra chỉ thấy trong nhà lao mờ mờ ảo ảo, xoa một hồi lâu mới khôi phục lại. Chăn vẫn đắp trên người, đang là mùa hè, hơi nóng lại càng thêm bốc lên. Ta duỗi lưng một cái, sờ sờ sang bên cạnh, không có ai.

Trong nhà lao không có bóng dáng của hắn, ta bò đến cạnh hàng rào sắt, nhìn ra ngoài, ngoài cửa hai thủ vệ đang đứng, không khỏi khẩn
trương, họ mang Thủy Hành Ca đi đâu rồi? Thân thể hắn suy yếu như vậy......

Ta lảm nhảm nói: "Hi vọng võ công Nam Hải luyện không cần nam sắc, nếu không Thủy Hành Ca đánh không lại nhất định sẽ bị đè bên dưới."

Nghĩ đến cảnh tượng đó ta vội vàng lắc đầu, cuộn lại chăn, lật đông lật tây mấy cái rồi ngồi xuống nệm rơm. Ta híp mắt, có một con rắn nhỏ dài bằng một cánh tay, to cỡ ngón cái màu nâu.

Nó bò bò lên chăn, hình như đang hấp thu nhiệt độ, tỏ vẻ vô cùng vừa lòng. Ta cúi đầu xem xét, nhìn tỷ lệ phối hợp cơ thể nó, đầu nó nếu to hơn chút, cái đuôi lại nhỏ gọn hơn chút, haizzz ta không khỏi thất vọng: "Nếu ngươi là rắn độc thì tốt biết bao nhiêu, ném qua bên kia hù chết họ, cắn họ một cái."

Nó thu cái đuôi, cuộn thành một vòng, cái lưỡi đỏ ngầu ngoe nguẩy. Ta chán chết sờ sờ đầu nó, rất ngoan, không cắn người. Dáng vẻ hoàn toàn không giống mấy con rắn độc mà sư phụ hay cho chúng ta huấn luyện lấy độc, chúng điều hung mãnh vô cùng. Có một lần không biết ông lấy từ đâu một con mãng xà, dọa cho đại sư huynh ngất tại chỗ.

Tên tuổi của Ngũ độc giáo không phải nói suông, chúng ta luyện độc dược, hầu như đều là từ rắn, rết, bò cạp, nhện độc, cóc độc, nhất là rắn độc, rất nhiều chủng loại, thường bị sư huynh muội chúng ta lấy độc. Dần dà mấy con rắn hễ nghe thấy tiếng chúng ta đều bỏ chạy, có một đoạn thời gian rất dài chúng ta phải ra ngoài năm dặm để bắt rắn.

Ta lo lắng nhìn ra ngoài, lầm bầm lầu bầu: "Thủy Hành Ca chẳng lẽ ngài thật sự bị Tiêu sắc lang coi trọng, như thế nào còn chưa trở lại."

Con rắn vẫn đang lè lưỡi kia hơi ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn ta, ta nhe răng: "Còn trợn mắt nữa ta sẽ mang ngươi đi nấu, canh rắn ăn cũng không tệ nha."

Ta sờ bụng một cái, thật đói. Đang suy nghĩ có nên gọi bọn họ đưa cơm, liền nghe tiếng bước chân. Ta vội chạy đến cửa sắt, một bóng bạch y đập vào mắt, nhưng không thấy Thủy Hành Ca. Ta mím môi, bị Tiêu sắc lang mời đi uống trà cũng không cần uống lâu như vậy đi.

Cô gái đến trước cửa, ý bảo mở khóa, vốn là ánh mắt tùy ý nhàn nhạt quét vào trong một vòng, sắc mặt chợt thay đổi, kinh ngạc hỏi người bên cạnh: " Thủy Hành Ca đâu?"

Người nọ ngẩn người, nhìn vào bên trong, cũng kinh hô: "Không, không thể nào chạy được, cửa không mở, chẳng lẽ hắn chui xuống đất hay sao?"

Ta sợ run, Thủy Hành Ca hắn...... Không phải là 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện