Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân

Chương 20


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ed: Jang Bò

Ta bế con thỏ lên, cười lạnh: "Thẩm Xuân, cứ làm xuân thu đại mộng của ngươi đi, người điên là ngươi."

Dứt lời, một khắc kia ánh mặt trời cũng biến mất, trong nháy mắt biến đổi đột ngột, rơi vào trong màn đêm đen nhánh.

Ánh sáng trong rừng cây ảm đạm, cho dù là mười lăm trăng tròn, ánh trăng cũng bị đại thụ che trời che lại. Trong bóng tối âm u một nữ tử mặc y phục màu đen chậm rãi đi ra, thân hình thon thả, toàn thân như là theo thói quen thẳng tắp, mỗi một bước đi rơi xuống đất có lực nhưng không hề có tiếng vang, dưới ánh trăng mơ hồ dần dần lộ ra gương mặt. Người ngoài nhìn vào, còn tưởng rằng ta đang đứng đối diện một mặt gương rộng lớn.

Dáng dấp của chúng ta lúc nhỏ giống hệt nhau, nhưng không ngờ, sau khi lớn lên, vẫn giống như cũ. Nếu như có điểm khác, đó chính là nàng gầy hơn so với ta rất nhiều, ánh mắt cũng sắc bén hơn, dáng người cứng cỏi bền bỉ.

Luyện công phu trộm cắp, lại luyện từ năm mới mười tuổi, chắc hẳn luyện rất khổ cực. Ánh mắt kia quá sắc bén khiến người ta nhìn vào không khỏi tim chân run, tỷ muội gặp lại, không nghĩ sẽ tàn khốc như thế.

Thập thất huynh cùng cha khác mẹ còn đối với ta tốt như vậy, thân tỷ tỷ cùng một mẹ lại muốn mượn ta "Thoát thai đổi cốt", thật buồn cười.

Long Diệu Âm đầu không động, hạ mắt quan sát ta một lượt, cười cười: "Hảo muội muội, mấy năm qua xem ra muội sống rất tốt, lần này hãy thay tỷ tỷ chết đi."

Ta tức giận nói: "Có tỷ tỷ nào ích kỷ như ngươi sao? Ngươi phải dùng thân muội muội tới chết thay mới có thể có cuộc sống tốt sao?"

Giọng nói của Long Diệu Âm như thường: "Thấy gương mặt thật của ta, còn có ba tiền bối, bọn họ tuy nói nhìn mặt mũi sư phụ ta sẽ không nói qua chuyện này, nhưng khó bảo toàn một ngày kia, bọn họ sẽ phơi bày ta. Cho nên mượn tay Lý Thương, dùng khuôn mặt của ngươi, khiến sự tồn tại của ta biến mất, là tốt nhất."

Ta không tìm được lời nào để mắng nàng.

Long Diệu Âm chắp tay thở dài nói: "Sáu năm trước, ta bị Thánh thủ thu dưỡng, sư phụ đối với ta rất tốt, nhưng mỗi ngày luyện công đều mệt chết, ta thường xuyên nhớ tới lúc còn làm nữ nhi ở Thẩm gia. Nhịn ba năm, ta xuất sư, bắt đầu trộm vật, không ngờ thiên phú hơn người, một lần thành danh. Sau lại nhịn đến lúc sư phụ qua đời, ta cũng không bị buộc đi làm chuyện ta không thích. Nhưng khi ta giống như người thường đi ở trên đường phố, lại phát hiện mình không thể sống giống như người bình thường. Luôn lo lắng ngày nào đó thân phận của ta bại lộ, sợ cuộc sống này sẽ biến mất. Hôm đó ta ở quán trà uống trà, nhìn thấy ngươi, rốt cuộc ta đã biết, phải thế nào để vượt qua có được cuộc sống của người bình thường."

Ta dùng sức phỉ nhổ nàng hai cái: "Ngươi đừng nghĩ chỉ mình ngươi sống như vậy, ta cũng thế. Ngươi quá mức ích kỷ."

"Hừ." Nàng giơ tay ý chỉ ta im lặng, cười gàn dở, mắt đầy chán ghét: "Ta không thể so với ngươi, Tam muội, Ngũ độc giáo là môn phái tự do, nếu ngươi và ta thay đổi vị trí, ngươi nhất định cũng sẽ muốn mạng của ta. Cho nên, mạng của ngươi hãy cho ta mượn đi!"

Dứt lời, thấy nàng phi thân lên, tay phải phát ra ánh lạnh, hẳn là đang cầm chủy thủ đâm tới chỗ ta. Thân thể ta nhất thời lạnh lẽo, tuy nói một đường bẫy rập vô số, nhưng dù sao cũng không phải nàng tự tay muốn giết ta.

Ngón tay hơi đau, cúi đầu nhìn, Thủy Hành Ca tên
này thế nhưng giương răng thỏ cắn ta.

Trở về sẽ mang ngươi đi hầm!

Khinh công của Long Diệu Âm rất được, nhưng võ công lại rất kém, rốt cuộc ta cũng hiểu rõ tại sao nàng lại vây nhốt ta suốt cả một ngày mới xuất hiện, võ công như vậy, rất dễ dàng bị ta chém giết. Đợi nàng đến gần, ta bất ngờ xuất chưởng, lợi dụng bước chân của nàng thay đổi, ta mượn ưu thế nhẹ nhàng tránh thoát.

Chủy thủ trở tay đâm tới, động tác cũng không nhanh, lời đồn Diệu Thủ Quan Âm khinh công giỏi võ công tệ quả nhiên không phải là giả. Ta nghiêng người tránh né, thừa dịp nàng thu tay lại, giơ tay lên vẩy độc phấn trong lòng bàn tay ra, trúng mặt nàng.

Vốn tưởng rằng nàng có thể tránh thoát, một đống độc dược trong tay đều đã chuẩn bị xong, ai ngờ nàng hoàn toàn không tránh được, lại trúng chiêu, sửng sốt chốc lát: "Ngươi" còn chưa nói xong, đã gục xuống.

"......"

Ta cùng thỏ liếc nhìn nhau một cái, mặt nó tràn đầy vui mừng, rốt cuộc cũng thừa nhận võ công của ta cũng không tệ.

Quá trình kinh hiểm, kết quả rất không ngờ. Ta rút sạch các loại binh khí lộn xộn có thể gây án trên người Long Diệu Âm, yên lặng nhặt y phục của Thủy Hành Ca lên, xé thành vải, mạnh mẽ cột nàng vào gốc cây. Liếm liếm môi khô khốc, lại rách thêm rồi. Thấy hai móng thỏ trắng ôm vải vụn trừng ta, ta vỗ vỗ đầu nó: "Đây không phải là sợ nàng chạy sao, huống chi ta cũng không thể giết nàng."

Dứt lời, lại ôm nó vào trong ngực, lỗ tai rất mềm, thân thể cũng rất ấm, ta bất giác dùng mặt cọ xát thân thể của nó, lại dừng lại, giơ nó lên nhìn kỹ: "Nếu vừa rồi ngài đụng trúng thỏ cái thì phải làm thế nào? Chẳng lẽ sẽ biến thành...... thỏ mẹ?"

Nó yên lặng nhắm mắt lại.

Ta cười to, ôm nó cười thiếu chút nữa thì lạc giọng, cười đủ rồi ta cúi người nhìn xuống đất, ánh sáng quá mờ, cái gì cũng không nhìn rõ: "Ta không nên đánh ngất nàng, lần này không tìm được đường ra ngoài rồi......"

Thỏ trắng bực tức nhảy xuống, nhấc chân lên bãi đất trống cào, cào thành mấy chữ to: "Người lập trận bị hạ, trận pháp phá."

Ta gật đầu một cái, xóa mấy chữ này, tránh cho sau khi Long Diệu Âm tỉnh nhìn thấy sẽ nghi ngờ. Ta dùng tảng đá đập chùy thủ của Long Diệu Âm thành răng cưa, cùn đến không thể cùn hơn nữa, mới đặt lại lên tay nàng. Nếu như không có ai đi qua đây, nàng dùng con dao này cưa hơn nửa canh giờ là có thể cưa đứt vải rồi.

Đi hơn nửa canh giờ, quả nhiên là trông thấy cảnh vật có chút biến hóa, chỉ là đại thụ vẫn cao vút như thế, không cách nào phân biệt. Nhưng đi đến một ngã ba, thỏ trắng liền bắt đầu lắc tay ta chỉ, quả nhiên thị lực của động vật trong đêm tối rất tốt. Thật là biến thành thỏ cũng vẫn có cảm giác an toàn.

Ta sờ sờ đầu nó: "Thủy Hành Ca, ta không hề rời đi, đúng không." Nhìn nó cuộn tròn vùi 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện