Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân

Chương 23


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ed: Jang Bò

Giải quyết xong chuyện Đường môn, giống như trút được gánh nặng. Ta lấy lại cây sáo ngọc của Thập thất ca từ chỗ Long Diệu Âm, không nói cho nàng biết chuyện của Thập thất ca, dù sao ở trong lòng của nàng, người nàng yêu chỉ có chính nàng. Đem cây sáo bằng ngọc đưa cho Vũ Thiên Tầm, chưa kịp nói địa điểm, nàng đã bay đi chỉ lưu lại một đám bụi......

Kiếp trước nhất định nàng là thiên khuyển ở chỗ Thái Thượng Lão Quân nhà cả ngày ăn linh đan diệu dược nên bây giờ mới tinh thông......

Trở lại phòng viết một lá thư cho sư phụ sư nương, đơn giản nói lại mọi chuyện. Sau đó chạy đến phòng cách vách tìm Thủy Hành Ca mượn huyết cáp, thư này không vội, tìm bồ câu đưa thư bình thường cũng được, chẳng qua ta có việc muốn tìm hắn nên mới viện cớ.

Gõ cửa, lát sau thấy Tống Nghị đi ra, giọng nói âm lãnh: "Cô nương nếu không có việc gì, thì nên ít đến quấy rầy Giáo chủ."

Ta ngẩn người, thấy hắn định đi, đưa tay ngăn hắn lại: "Tống Nghị lời này của ngươi là có ý gì?"

"Ý tứ chính là Giáo chủ tới Trung Nguyên là có chuyện quan trọng, không phải tới thay cô nương giải quyết phiền toái. Huống chi kể từ khi gặp cô nương, Giáo chủ không ngừng bị thương, cho dù là thiếu ân tình gì của cô nương, cũng đã sớm trả sạch, kính xin cô nương tự trọng."

Ta không có cách nào phản bác hắn, bởi vì dường như sau mỗi lần hóa thân Thủy Hành Ca đều bị thương. Vào trong phòng, Thủy Hành Ca đã pha xong trà, đẩy một ly đến trước mặt ta. Ta mặt không đổi hỏi hắn: "Tả Hộ Pháp của ngài sao lại có thành kiến với ta lớn như vậy."

Giọng nói của Thủy Hành Ca nhàn nhạt: "Có lẽ là do dáng dấp của cô giống với một cố nhân, cố nhân đó, là sự phụ của Tống Nghị."

Ta vừa tức vừa buồn cười nói: "Vậy hắn nên tôn trọng ta, chứ không phải chán ghét ta."

Thủy Hành Ca lắc đầu: "Mấy năm trước Ma Giáo gặp nạn, sư phụ của hắn bỏ rơi tất cả đệ tử, trộm tiền tài chạy mất." 

Ta đột nhiên nghĩ tới mẹ ta, nhất thời lý giải được tại sao Tống Nghị lại ghét ta như vậy. Ta uống một ngụm trà, không khí yên lặng, hồi lâu, ta mới hỏi: "Báo xa lị là ngài?"

Thủy Hành Ca trả lời: "Đúng."

"Còn gì nữa không?"

"Huyết cáp, rắn nhỏ."

Nói đến rắn, ta thật hận không tìm được một cái lỗ đễ chui xuống, suy nghĩ một chút lúc ấy thật nguy hiểm, cả đêm ở cùng một chỗ còn hít phải mê tình hương, khó trách lúc ta thay
quần áo nó muốn chạy trốn. Chỉ cần đối phương là nữ nhân, bình thường...... Giống đực? Khụ khụ, cũng sẽ có phản ứng thôi.

Nghĩ tới đây, ta vội ho nhẹ: "Cho nên mỗi tháng trước mồng một mười lăm, thân thể ngài sẽ bắt đầu biến đổi vô lực sao?"

Thủy Hành Ca gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt, dùng giọng mũi nhắc nhở ta, hắn không muốn nhắc tới chuyện này. Ta cũng không tính hỏi kỹ, nhưng một lát sau, hắn lại nói: "Sáu năm trước, Tứ trưởng lão đột nhiên phản giáo, võ công của hắn cũng không tính là thượng thừa, nhưng lại dễ dàng giết chết phụ thân ta, lại chém giết rất nhiều cao thủ. Sau đó Tam trưởng lão trở lại từ trung nguyên, tra ra được hắn ký khế ước với thần ma, dâng lên hồn phách đổi lại ma tính, võ công tăng mạnh."

Ta nuốt nước bọt, nếu như là người khác nói với ta chuyện này, ta nhất định sẽ cảm thấy người này đang nói chuyện xưa, nhưng việc Thủy Hành Ca hóa thân là việc ta tận mắt nhìn thấy, không thể hoài nghi.

"Ta cùng mấy người trong giáo giả vờ phục tùng, thừa dịp hắn thiết yến, mời rượu hắn, chuốc hắn uống say. Nửa đêm chúng ta xâm nhập, ta lẻn vào phòng ngủ của hắn, chém chết hắn, ai ngờ hắn nhập ma, người chết nhưng tâm chưa chết, trong lúc đánh nhau ta vô ý bị hắn cào trúng, ma tính xâm nhập vào cơ thể, từ đó mỗi khi đến mồng một mười lăm, ta sẽ hóa thân thành thứ đầu tiên ta chạm trúng."

Ta giật mình nói: "Nói cách khác, nếu như hôm đó ngài chạm trúng bàn ghế hoa cỏ, cũng sẽ biến thành như vậy?"

Sắc mặt của Thủy Hành Ca nghiêm túc gật đầu, ta bỗng dưng nghĩ đến Thủy Hành Ca biến thành một đóa hoa, không nhịn được cười xì ra tiếng, dưới ánh mắt giết người của hắn ta vẫn không ngừng được cười, cuối cùng cười bò ra bàn......

Giáo chủ đại nhân, ta không phải cố ý chà đạp ngài đừng ném ta ra ngoài.

"Cô không sợ?"

Ta lắc đầu, cười đến mỏi cả hàm, xoa xoa mặt nói: "Không sợ, bởi vì ngài sẽ không hại ta, cũng sẽ 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện