Hắn kéo cô đến góc khuất của thư quán quán cà phê.
Nguyệt Ân bực tức kéo tay mình ra khỏi tay hắn cau mày
"Anh đến đây làm gì, tôi với anh có chuyện gì để nói giữa ban ngày ban mặt hay sao"
Vốn dĩ là đến để làm hòa nhưng nhìn cảnh tình tứ vừa rồi của cả hai đã khiến hắn thay đổi ý định.
Những lời hay ý đẹp vừa định nói ra liền biến đi đâu hết thay vào đó lại tiếp những lời nói vô cùng gây tổn thương
"Cô hay lắm, những đồ tốt đẹp tôi mua cho cô thì cô không chịu nhận, lại đi cùng thằng nhóc đó nhận lấy ly cà phê rẻ tiền này"
"Hừ, thì đã làm sao, có ảnh hưởng hay liên quan gì đến anh không.
Tôi với anh chỉ đơn giản là hợp đồng bạn giường, còn những cái khác anh đâu có quyền quản tôi.
Đi với ai nhận cái gì là việc của tôi anh là gì của tôi mà có quyền dám quản những chuyện đó của tôi cơ chứ"
Cô nói một tràng nhất thời khiến hắn cứng họng nhưng cũng không muốn làm mọi chuyện thêm phiền phức hơn "Hay cho câu nói hợp đồng bạn giường, vậy thì cô phải có nghĩa vụ và trách nhiệm ở trên giường cùng tôi có đúng không.
Được lắm, bảy giờ tối nay không muộn một phút đến gặp tôi.
Cô cũng nhớ rằng đồ của tôi dùng tôi chỉ ưa sạch sẽ không thích dùng chung với bất kì thằng nào hết, hình như trong hợp đồng của ghi rõ như vậy"
Cô nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn cào rách cái bộ mặt đẹp đẽ nhưng đầy của tạo kia của hắn.
Nhìn bóng lưng cao lớn mạnh mẽ cùng những bước đi dứt khoát của hắn rời khỏi đáy lòng cô có chút hụt hẫng cùng thất vọng.
Đôi mắt long lanh lưu ly ngập tràn nước bỗng chốc ngấn lệ, vốn biết chỉ là hợp đồng chính xác chỉ là công cụ cho hắn làm ấm giường nhưng tại sao, tại sao cô vẫn đau đớn như vậy
Đúng bảy giờ không hơn kém một phút, cô liền có mặt ngay trước cửa phòng của hắn.
Không còn mang theo tâm trạng hồi hộp xấu hổ hay bất kì sự rung cảm nào từ đáy lòng.
Cô nhiễm nghiê biết phận sự của mình khi buổi tối đều đến đây, Nguyệt Ân tắm rửa sạch sẽ mặc bộ đồ đơn giản hai mắt nhìn thẳng tiến đến bên chiếc giường quen thuộc ngồi xuống.
Hơn mười phút sau từ trong nhà tắm hắn bước ra trên người vẫn còn mập mờ những làn hơi nước, tóc rủ xuống che đi đôi mày kiếm sắc bén và đa tình, quan sát từng biểu hiện của cô
Nguyệt Ân chỉ liếc nhìn hắn lấy một cái cũng chả buồn quan tâm liền đứng dậy, gương mặt không biến sắc hỏi hắn
"Muốn tôi tự cởi hay anh cởi đây"
Một câu nói lạnh nhạt, hờ hững đầy vô tình lại khiến hắn bất ngờ nhưng vô cùng khó chịu và không vui.
Hắn muốn nhìn thấy cô e ấp bẽn lẽn khi ở dưới thân hắn chứ không phải là điệu bộ hờ hững thờ ơ làm tình cho có như vậy
Thấy hắn vẫn cứ trân trân đứng nhìn mình, Nguyệt Ân liền cởi hết áo ngoài chỉ để lại mỗi nội y bên trong chủ động nằm