Tôi xin anh đó, làm ơn ở yên trong này có được không hả.
Đừng có ra ngoài cũng đừng có lên tiếng gì hết.
Nha"
Cô vậy mà dám để hắn trốn trong tủ quần áo chật chội này
"Nguyệt Ân, em đúng là ăn phải gan báo mà.
Tôi mà lại phải trốn sao"
Hắn muốn đứng lên, cũng muốn cùng cô ra ngoài gặp Trần Thiệu Khiêm nói cho rõ ràng
*chụt*
Nguyệt Ân bất giác hôn chụt lên môi hắn, tuy chỉ là nụ hôn thoáng qua nhưng đã khiến hắn đơ trong vài giây
"Xin anh đó, ở im trong này.
Ngoan ngoãn chờ tôi, rồi anh muốn gì cũng được.
Còn nếu anh muốn ra ngoài để bị phát hiện thì ngay lập tức cút ra khỏi nhà tôi ngay.
Anh chọn đi"
"Em.."
"Vậy nha, ở im trong đó một lát"
Nguyệt Ân đóng cửa tủ cái sầm rồi chạy vội ra ngoài, chỉnh trang lại quần áo mở cửa
"Thiệu Khiêm, là anh sao"
"Nguyệt Ân, anh biết là em có ở nhà mà.
Nhưng sao bây giờ mới chịu ra mở cửa cho anh vậy"
"Dạ, em….em đi vệ sinh nên không để ý đó"
"Dạo này thấy sắc mặt em không được tốt, cũng không thấy em đi làm.
Anh lo lắng quá trời nên đến đây tìm em, nè anh có mang cả trà sữa đến cho em mà em thích nhất nữa này"
"Dạ"
Nhìn trong bếp vẫn còn đang nấu dở thức ăn, trên bàn cũng bày biện sẵn bát đũa Thiệu Khiêm bước vào, tuy không được nói là quá sang trọng nhưng vô cùng đầy đủ và ấm cúng.
Đặc biệt căn nhà nhỏ này luôn có mùi hương thoang thoảng vô cùng dễ chịu
"Em đang nấu ăn sao"
"Dạ, em định ăn tối"
Nhìn trên bàn bày ra chén dĩa dành cho hai người, anh có chút khó hiểu nhìn cô "Ai đang ở nhà em sao"
"Ờ… không có ai hết.
Vừa nãy, một người bạn của em đến định ở lại ăn cơm nhưng có việc đột xuất nên đi mất rồi"
"Ồ, vậy anh có thể ở lại được không"
Trần Thiệu Khiêm đã nói như vậy làm sao cô có thể từ chối được.
Suy cho cùng anh vẫn đang là cấp trên của cô, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu
Bên ngoài tiếng cười nói vô cùng vui vẻ vang lên còn hắn lại đang trốn như ăn trộm trong chiếc tủ quần áo chật chội này của cô
"Đáng ghét, cái tên chết tiệt đó.
Đáng lẽ cái chỗ đó phải là của mình mới đúng.
Nguyệt Ân, hay lắm đêm nay thù cũ nợ mới sẽ tính hết với em một lần"
..
"Nguyệt Ân, chúng ta uống một chút rượu có được không.
Chỉ là uống rượu trái cây thôi mà, anh thấy trên bàn cũng có rượu chắc em với bạn cũng định uống rượu hả"
"Dạ..
vậy uống một chút cũng được"
*cạch*
"Hả, trong phòng em có tiếng gì kêu vậy.
Để anh vào bên trong xem thử"
Nguyệt Ân liền đứng lên ngăn cản "Không cần đâu để em vào xem là được rồi.
Dù sao, dù sao thì phòng con gái anh vào cũng không tiện"
"Ờ, được"
Nguyệt Ân vừa bước vào phòng, dáng dấp cao lớn đứng dựa lưng vào tường cùng đôi mắt hiểm ác nhìn về phía cô
"Anh….anh chạy ra đây từ khi nào vậy hả.
Bảo anh ở yên một chỗ rồi mà"
"Không chạy ra đây thì làm sao chứng kiến cảnh tình nồng ý mặn của hai người cơ chứ.
Anh ở lại ăn cơm với em nha, chúng ta cùng uống rượu nha.
Nên nhớ em là người phụ nữ của anh đấy, là nữ nhân