Ngón tay Vân Phượng lướt nhè nhẹ trên đùi non của cô rồi dừng lại, bên dưới đã ẩm ướt tiết d*ch nhờn, một ngón tay của hắn liền ấn nhè nhẹ vào nộn thịt đỏ hồng khiêu khích.
Nguyệt Ân giật nảy mình khép chặt hai chân lại, cô lắc đầu nguây nguẩy
"Ưm…không muốn"
"Tách hai chân ra.
Ngoan nào"
Ngón tay khi bỏ ra ngoài nhớp nháp d*ch thủy, hai cánh hoa mềm mại đỏ au khẽ mấp máy, tư thế của cô bây giờ phóng đáng đến động lòng người.
Người đàn ông đầu tiên của cô chính là Vân Phượng, người đầu tiên chứng kiến cảnh phóng đãng này của cô cũng chỉ có hắn.
Và hắn muốn nhiều hơn thế nữa
"Ân Ân, người đàn ông của em chỉ có thể là Huyết Vân Phượng.
Người ấn kí cả trong lẫn ngoài của em cũng chỉ có thể là Huyết Vân Phương.
Em là của riêng tôi, một mình tôi, kẻ nào có ý định tơ tưởng đến tôi sẽ phế hắn"
"Ưm…hức, vô lại"
Giọng nói ôn nhu có chút thều thào của cô lại càng khiến hắn hừng hực hơn, tách hai chân của cô rộng thêm một chút, gậy lớn từ từ tiến vào, hai cánh hoa hồng hào nộn thịt cũng từ từ hé mở đón nhận dị vật to lớn.
Hắn ôm chặt thắt eo cô từ từ luân động, động tác ban đầu có chút nhẹ nhàng ra vào có tiết tấu nhưng càng về sau hoa tâm càng tiết nhiều d*ch nhầy thuận lợi cho nam c*n ra vào dễ dàng hơn.
Hắn liền đẩy nhanh tốc độ, tiếng thở gấp của cả hai cũng vang vọng khắp căn phòng
Vân Phượng ngừng một chút, hắn ngẩng đầu lên ngắm nhìn khuôn mặt diễm lệ của cô đang thở gấp, cánh môi run run đỏ mọng, như một con mãnh thú hắn chồm người dậy ngậm lấy đôi môi đỏ mọng mà hôn ngấu nghiến, nụ hôn kéo dài vô cùng ướt át cùng lúc đó bên dưới hông vẫn luân động rất nhẹ nhàng để cô tiếp nhận
"Tôi sẽ không buông tay em cho dù có chuyện gì.
Ân Ân, hiện tại chỉ có cách này mới khiến em là của tôi mãi mãi, phải nhớ chờ tôi.
Tôi nhất định sẽ cho em danh phận, trở thành Huyết thiếu phu nhân chân chính"
"Ưm"
…..
Nguyệt Ân tỉnh lại với hai mắt nặng trĩu, bên dưới không còn đau như những lần đầu, nhớ lại hôm qua trong lúc mơ màng thiếp đi nhưng người bên trên vẫn tiếp tục càn rỡ xâm phạm cô, khi ý thức mơ màng một lực nhấc bổng cô lên hướng tới nhà tắm bước vào.
Vân Phượng gột rửa sơ qua người cho cả hai, Nguyệt Ân cũng chỉ nhớ được như thế
Nhưng mà…
Sáng nay cô còn phải đến công ty và bây giờ đã là bảy giờ
"Huyết Vân Phượng, anh quá đáng lắm.
Mau buông em ra, buông ra…trễ giờ của em rồi"
Vân Phượng vẫn còn ngái ngủ nghe cô quát mắng ầm ĩ nhưng vẫn nhất quyết không chịu buông tay, ôm khư khư nữ nhân nhỏ trong lòng.
Cảm giác này vô cùng dễ chịu và yên bình, thật chỉ muốn cuộc sống cứ như vậy mãi mãi
"Em ngoan chút nào, đừng quậy nữa có được không.
Đêm qua tôi xin phép cho em nghỉ buổi