"Người nhà của bệnh nhân Nguyệt Dực Phong"
Dịch Chí Hào cùng Tiết Lam Thư và Nguyệt Ân đều đồng loạt đứng lên tiến về phía bác sĩ.
Người này chính là Giang Thiên một bác sĩ trẻ có tiếng ở thành Cát An.
Bộ dáng nho nhã thư sinh toát ra từ người anh là một vị lương y như từ mẫu
"Bác sĩ, tôi chính là mẹ của nó.
Con trai của tôi không sao đúng không.
Thằng bé, thằng bé vẫn ổn đúng không bác sĩ"
Giang Thiên không vội trả lời câu hỏi của Nguyệt Ân, ánh mắt hướng đến Dịch Chí Hào vẫn đứng một góc quan sát hết thảy mọi chuyện
"Anh là ba đứa bé phải không.
Chúng ta nói chuyện một chút được không"
Dịch Chí Hào bị gọi tên, cả người nhất thời ngơ ra mấy giây, cười đùa vội vàng xua tay "Ôi không không, bác sĩ anh đùa kiểu gì vậy.
Tôi..tôi chỉ là bạn của mẹ đứa bé thôi.
Thằng bé chắc hồi nãy do hoảng sợ quá nên mới ngất đi thôi.
Không có gì đáng lo ngại đúng không bác sĩ"
Tiết Lam Thư nhìn ra sự hồi hộp và mong chờ của Nguyệt Ân, cũng không chờ được liền lên tiếng
"Thật ngại quá bác sĩ Giang, hiện tại bây giờ đại diện Dực Phong chỉ có mẹ thôi.
Ba của bé hiện tại đang đi làm ăn xa, chuyện xảy ra đường đột nên không thể về kịp.
Có chuyện gì xin bác sĩ cứ nói thẳng"
Giang Thiên đẩy gọng kính, lật xem từng trang giấy hồ sơ, giọng nói có chút lắng xuống "Dực Phong chỉ bị thương ngoài da không có gì đáng nghiêm trọng hết.
Nhưng mà… để chắc chắn hơn tôi đã chụp chiếu và xét nghiệm máu cho bé thì phát hiện bé bị đa a u tủy xương"
Câu nói của bác sĩ như đánh thẳng vào đại não của Nguyệt Ân, khiến cô nhất thời bất động trong vài giây, mặt mũi có chút sa sầm như không dám tin vào tai mình nghe thấy
"Đa…u tủy xương sao"
Giang Thiên liền trấn an "Nhưng mà may phát hiện kịp nên vẫn có thể chữa được dứt điểm, chỉ cần ba của bé ghép tủy cho bé thì sẽ không sao hết.
Đó là lý do tôi muốn nói chuyện với ba của bé cho người nhà đỡ lo lắng.
Nhưng nếu mọi người đã biết rồi thì… nên liên lạc lại với ba của bé thu xếp công việc rồi về một chuyến.
Chúng ta làm phẫu thuật trong thời gian sớm nhất thì chỉ chưa đầy một tháng nữa là em bé sẽ không"
Cả bầu trời trong Nguyệt Ân như sụp đổ, nàng đã không thể đứng vững liền ngã vào lòng Lam Thư "Vậy…nếu như mẹ của bé thì sao.
Mẹ không thể ghép được sao"
"Chỉ có ba của bé mới ghép được mà thôi.
Mọi người hãy liên lạc lại nhanh nha, nếu kéo dài thêm tình trạng này để nó phát triển thành giai đoạn ung thư thì lúc đó e là khó chữa trị đó"
Nguyệt Ân ngồi sụp xuống nền bệnh viện, gương mặt nàng xanh xao đến không còn một giọt máu, từng hàng nước mắt cứ thế lăn dài.
Cả bầu trời trước mắt như sụp đổ, tín ngưỡng duy nhất trong lòng cô cũng sắp sửa không còn nữa rồi
"Chị Thư, tại sao lại như vậy.
Con của em….
Con của em nó vẫn bình thường mà, tại sao lại