"Ngày mai tôi còn phải đến trường nữa, còn nữa những thứ anh mua cho tôi.
Tôi cảm ơn nhưng mà tôi thực sự không thể nhận chúng đâu, tôi chỉ nhận chiếc áo khoác này thôi, còn những món đồ tốt này anh có thể mang về cho mẹ anh"
"Sao cơ"
"Ngày mai đi, ngày mai có được không.
Hôm nay tôi rất mệt, chỉ xin anh hôm nay thôi"
Từ trước đến nay chưa có bất kỳ một người phụ nữ nào lại dám từ chối hắn, chưa có bất kỳ một người phụ nữ nào lại chê những món đồ hắn mua cho.
Chẳng phải con gái thường rất thích làm đẹp sao, cô gái này lại quê mùa hết sức cho phép, chẳng lẽ khinh hắn không có tiền.
Huyết Vân Phượng dồn cô vào một góc tường, điệu bộ của một tên thiếu gia giàu thừa tiền liền nổi lên
"Cô chê sao, làm tình nhân của tôi chẳng lẽ cô lại ăn mặc những bộ đồ quê mùa rách nát này hay sao, đã đi bên cạnh tôi phải biết ăn diện trang điểm cho chỉnh chu một chút.
Đừng nghĩ bản thân mình có thể tùy hứng ra đường mà coi đó là giản dị, đó không khiến cô nhận được sự đồng cảm của mọi người đâu, nó chỉ khiến cho càng thêm quê mùa, xấu xí hơn mà thôi"
"Mẹ của tôi, cô có biết bà ấy là ai không.
Những món đồ tôi mua cho cô này với tôi mà nói nó chỉ giống như món hàng chợ rẻ tiền không đáng để tôi phải bận tâm cô có biết không hả.
Cô không nhận, lòng tự tôn của cô cao đến mức nào.
Đừng ngu ngốc mà bám vào cái mác con gái thanh cao, chẳng phải khi ở dưới thân nam nhân thì đều như nhau hết thôi sao.
Dâm đãng, tiện tì"
Hắn chỉ coi đó đơn giản là những lời nói hết sức bình thường và nhẹ nhàng, với những cô gái khác hắn thậm chí còn sỉ vả và lăng mạ thậm tệ hơn như thế rất nhiều, nhưng bọn họ chẳng phải cũng giống như con chó rụt đầu chỉ biết khúm núm và chiều lòng hắn thôi hay sao.
Nhìn bộ dáng đắc ý và miệt thị của hắn, trái tim cô lại như bị xát muối vô cùng đau đớn và thống khổ.
Đôi mắt long lanh to tròn chớp chớp kìm nén không cho nước mắt có cơ hội rơi ra ngoài.
Hai tay cầm chiếc túi đồ hiệu xa xỉ bóp chặt ghim vào tay như muốn rách ra chảy máu
"Huyết Vân Phượng, anh nói đủ chưa"
"Cái gì chứ hả"
"Đúng vậy, tôi quê mùa tôi xấu xí anh nghĩ rằng tôi muốn như vậy lắm sao hả.
Tôi vẫn luôn cố gắng từng ngày để bản thân tốt hơn, quần quật đi làm để trang trải cuộc sống không phải của một mình tôi mà của cả gia đình.
Tôi đi làm một thì tôi phải mang về nhà tôi mười, anh nghĩ rằng tôi đi theo anh dùng đồ của anh tôi vui lắm hả, cha mẹ tôi tự hào lắm hả.
Tôi không phải thiên kim tiểu thư, đi lên từ nghèo khó nên tôi rất trân trọng đồng tiền mình làm ra chứ không phải giống như anh chỉ biết đốt tiền mồ hôi công sức của bố mẹ.
Những món đồ hôm nay của anh tôi có chết cũng không mặc, anh sỉ vả tôi như thế nào cũng được.
Chỉ cần nhân cách của tôi trọng sạch tôi tuyệt đối không thẹn với lòng"
Cô để trả hai túi đồ vào tai hắn rồi rời đi.
Bóng lưng còn chưa khuất khỏi tầm mắt liền, bị Vân Phượng lôi lại bế bổng cô lên, Nguyệt Ân ra sức vùng vẫy, la hét và chống cự
"Anh làm cái gì vậy hả, buông ra buông tôi ra ngay lập tức.
Đừng trách tôi la lên đấy, tôi sẽ kiện anh, kiện anh tội hãm hiếp tôi"
"Phụ nữ với tôi chỉ là trò chơi giải trí cho tôi vui đùa qua ngày, nên cô đừng hòng chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi.
Kiện tôi ư, cô cứ tự nhiên để tôi xem tòa án nào dám nhận đơn kiện của cô"
"Anh…"
Hắn bế cô lên trên phòng, hành động vô cùng nhẫn tâm ném cô lên giường.
Đúng là từ sau lần quan hệ lần đầu với cô cảm giác của hắn vô cùng khác lạ, cô khác hoàn toàn với những người con gái khác hắn từng qua đường, cảm giác ấm nóng khít khao rồi gương mặt không cam chịu của cô khiến hắn như muốn phát điên mà ngày đêm điên cuồng gào thét
Tuy trong lòng và biểu hiện là như vậy nhưng với một kẻ ngạo mạn như Huyết Vân Phượng hắn ta hoàn toàn phủ nhận