Khu vực trò chơi mạo hiểm ở công viên Liseberg do Cung Quý Dương tỉ mỉ thiết kế. Nơi này rộng hơn 200.000 mét vuông đủ để khiến các du khách phải thỏa mãn, bao xung quanh là hơn 5.000 các loài thực vật đa dạng khác nhau.
Cảnh trí được phân chia dựa trên các đất nước trên thế giới, gồm tất cả năm khu vực: Mexico, Polynesia, Trung Quốc, Địa Trung Hải và Mỹ.
Tại đây không giống với các khu trò chơi khác trong công viên. Các du khách được nếm trải và tận hưởng từ khí hậu ôn hòa của Địa Trung Hải đến khí hậu nhiệt đới của Polynesia, cảm giác được đặt chân lên Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc hay bước vào tòa thành của người Maya cổ ở Mexico, được khám phá cuộc sống sinh hoạt của người phương Tây hay cuộc sống đầy kích thích của các cao bồi miền Tây.
Trong đó còn có một trò chơi mạo hiểm hết sức mới mẻ được gọi là "Địa ngục", cùng với trò nhảy Bungee cao tít tắp. Các du khách chơi trò Bungee phải nhảy từ độ cao 200 mét xuống, cảm giác chao nghiêng giữa bầu trời khiến cho con người ta có cảm giác tự do tự tại.
Lúc đầu Thượng Quan Tuyền cực kì phấn khích và hứng thú khi được nhìn ngắm những thứ mới lạ như vậy, nhưng khi nhìn đến "Địa ngục" thì cô hoàn toàn thay đổi. Chân tay như mềm nhũn ra, trong bụng quặn lên từng hồi, đầu thấy choáng váng, cả người dựa hẳn vào lòng Lãnh Thiên Dục.
Lãnh Thiên Dục dù chẳng có biểu cảm gì trên nét mặt nhưng đáy mắt lại hàm chứa ý cười. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, ngón tay dài khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy dịu dàng: "Sao, sợ à?"
Thượng Quan Tuyền vô lực khoát khoát tay, sau đó nắm chặt vạt áo của Lãnh Thiên Dục, hít sâu một hơi, nhìn hắn có chút tức giận, lên tiếng: "Cung Quý Dương thật đúng là một tên biến thái". Cô bất bình xả giận.
- Đúng, đúng, tên đó đúng là rất biến thái!
Nhìn Thượng Quan Tuyền không có sức lực như vậy, đáy lòng Lãnh Thiên Dục dâng lên cảm giác muốn bảo vệ. Hắn ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, đúng như người yêu của nhau.
Thượng Quan Tuyền sau khi được Lãnh Thiên Dục trấn an, dần dần đã khôi phục lại vẻ bình thường. Cô nhìn vào đôi mắt đang đầy ý cười của Lãnh Thiên Dục, đỏ mặt nói: "Muốn cười thì cứ cười đi, không cần phải cố nín vậy đâu. Tôi biết nếu cứ cố nín cười thì sẽ rất khó chịu".
Lãnh Thiên Dục nở nụ cười làm tan đi vẻ lạnh như băng vốn có trên khuôn mặt anh tuấn. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Thượng Quan Tuyền, giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính vang lên: "Lúc trước nhảy từ tầng mười chín xuống cũng không thấy em hoảng sợ thế này. Hay là... do tôi không nhìn thấy?"
Hắn nhớ rất rõ lần trước nhốt cô trong mật thất nhưng cô vẫn có thể trốn thoát được dễ dàng. Lúc đó hắn không hề nghĩ tới cô bé này lại có nhiều phương pháp trốn thoát như vậy.
- Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, chuyện kia là do tình thế bắt buộc. Dù có trải qua đặc huấn nghiêm khắc đến thế nào thì tôi cũng chẳng tưởng tượng được trên thế giới lại có loại trò chơi biến thái và hành hạ người khác đến mức này! – Thượng Quan Tuyền sợ hãi nhìn "Địa ngục" ở phía xa xa.
Lúc này, hai người đang đứng dưới cây Tùng Lâm, cách khá xa chỗ đó nhưng vẫn có thể nghe được những tiếng hét chói tai. Thượng Quan Tuyền rốt cuộc cũng hiểu rõ con người phàm là thứ gì muốn hành hạ mình thì lại càng có ý nghĩ muốn thử một lần.
Lãnh Thiên Dục cong môi cười, vén mấy sợi tóc rũ trước trán cô, nhẹ giọng nói: "Nói xạo".
- Tôi không nói xạo. Lúc tôi thoát từ tầng mười chín anh cũng thấy rõ rồi còn gì. Đúng rồi, anh còn không nhận việc mình làm à? Hôm đó anh đã sai người bắn tôi, hừ, đúng là đồ tiểu nhân! – Vừa nghĩ đến đây, Thượng Quan Tuyền lại thấy