Khu uống cafe có rất ít người, điệu nhạc du dương bay bổng trong bầu không khí xa hoa vang lên khắp mọi nơi. Lãnh Thiên Dục đang ngồi gần cửa sổ, trước mặt hắn là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Thượng Quan Tuyền ngẩn ra, khi thấy Lãnh Thiên Dục nhìn về phía mình đang đứng, cô vô thức trốn vào một góc nhỏ, đôi mắt tò mò nhìn cảnh tượng cách đó không xa.
Rất rõ ràng là Lãnh Thiên Dục chỉ gọi người phục vụ tới, không nhìn thấy Thượng Quan Tuyền đang trốn cách đó không xa.
Cô gái kia là ai?
Xem ra vẫn còn rất trẻ, dáng người cũng rất khá, cô gái ấy đang mỉm cười rất mê người, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tràn đầy vẻ cao quý, bộ quần áo trắng mặc trên người khiến cô gái ấy như một nàng công chúa kiều diễm.
Khi người phục vụ đưa cafe lên, cô gái kia dường như đang làm nũng, cười với Lãnh Thiên Dục. Mà khuôn mặt Lãnh Thiên Dục chẳng còn vẻ lạnh lẽo nữa, hắn cực kì kiên nhẫn xúc đường vào tách cafe, khuấy đều rồi đưa cho cô gái.
Chỉ một hành động săn sóc dịu dàng như thế đã khiến Thượng Quan Tuyền cảm thấy chua xót trong lòng, không chỉ chua xót mà còn là đau đớn nữa, dường như nỗi đau đớn đang khoét dần trái tim cô.
Vì sao lại như vậy? Vì sao không đi ra? Vì sao hai chân lại như đóng đinh dưới mặt đất như vậy?
Thượng Quan Tuyền cắn môi muốn quên đi đau đớn trong lòng.
Hắn nói là đang làm việc, hóa ra là hẹn gặp cô gái này sao?
Cô biết bên cạnh Lãnh Thiên Dục có rất nhiều phụ nữ vây quanh, nhưng cô không nghĩ bản thân lại đau lòng khi chứng kiến cảnh tượng đó đến thế.
Ánh đèn thủy tinh tản ra những tia sáng nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của Lãnh Thiên Dục. Hắn tao nhã bưng tách cafe uống một ngụm, nhìn cô gái ngồi đối diện rồi nói: "Em còn muốn rong chơi ở bên ngoài đến khi nào nữa?"
Cô gái xinh đẹp cười cười, sau đó cau mũi làm nũng với Lãnh Thiên Dục: "Anh cả, em chỉ vừa mới tốt nghiệp thôi mà, đương nhiên là muốn được đi chơi lâu lâu một chút. Ai biết hôm nay lại xui xẻo gặp anh thế này, nếu biết trước thì em đã không tới Hy Lạp rồi".
Cô gái này không phải ai khác, chính là em gái của Lãnh Thiên Dục – Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Thiên Dục đặt tách cafe lên bàn...
- Thiên Hi đã về nước rồi, không lâu nữa sẽ đến Lãnh thị làm việc. Em đã tốt nghiệp rồi, nên xem xét đến việc phát triển sau này.
Lãnh Tang Thanh nghe vậy, ra vẻ tiếc nuối: "Ầy, anh ấy đáng thương quá, nhất định là bị anh uy hiếp nên mới phải quay về Lãnh thị".
- Thanh nhi! – Vẻ mặt vốn đang ôn hòa của Lãnh Thiên Dục đột nhiên biến đổi, thanh âm cũng trở nên cực kì nghiêm khắc.
Lãnh Tang Thanh thấy sắc mặt anh trai mình xấu đi, cô lập tức lè lưỡi. Cô chẳng sợ anh cả vì cô biết chỉ cần mình làm nũng một chút thì anh cả sẽ chẳng còn tức giận nữa.
- Anh cả...
Lãnh Tang Thanh đứng dậy, đi đến trước mặt Lãnh Thiên Dục, hơi tựa người vào người anh trai, vòng tay qua cổ hắn, cất giọng: "Anh đừng giận nữa, em cam đoan với anh, em chơi chán rồi nhất định sẽ về nước. Anh cũng biết đấy, vì cứ ở bên cạnh anh nên chẳng có ai dám theo đuổi em cả, chỉ nghe đến cái danh của anh thôi là đã bị dọa cho chạy mất vía rồi".
Cô