Sau khi cô nhi viện Mary được Lãnh thị đầu tư xây dựng mới thì hoàn toàn khác trước.
Chính vì như vậy nên Bùi Vận Nhi lúc này hoàn toàn thoải mái, nhìn khuôn mặt vui cười của bọn trẻ, cô cảm thấy thật hạnh phúc.
Vào buổi sáng, những tia nắng chiếu xuống những cây cổ thụ, từng vạt nắng len lỏi trên con đường mòn, cô dường như còn có thể nghe được tiếng ngâm nga khe khẽ của mấy đứa trẻ.
Nơi này hoàn toàn tĩnh lặng khiến Bùi Vận Nhi cực kì thích thú, rừng tre trúc trải dài, xanh um tươi mát khiến cô có cảm giác nhẹ lòng.
Trong không gian xanh um của lá cây, vườn hoa trong cô nhi viện tỏa ra những sắc màu rực rỡ hòa cùng những tia nắng vàng, hương thơm nồng đậm lan khắp nơi, thấm sâu vào tận đáy lòng khiến tinh thần cực kì sảng khoái.
Cách đó không xa là một chiếc hồ nhỏ, mặt nước trong xanh, từng con sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, dường như có thể soi bóng mình dưới mặt nước trầm tĩnh đó.
Toàn bộ khung cảnh này khiến ngay cả chim chóc lẫn con người đều có cảm giác vui mừng, giống như tất cả những tạp niệm đều được gột rửa sạch, chỉ còn lại sự thanh thuần ở nơi đây.
Bùi Vận Nhi hít sâu một hơi, trong không khí tràn ngập mùi hương của trúc, cảm giác thật sự rất tốt, nếu Tiểu Tuyền có ở đây thì hẳn là cô ấy sẽ rất thích.
Nhưng khi cô còn đang vươn vai thì cách đó không xa có một chiếc xe dừng lại khiến cô phải chú ý.
Chiếc xe Bugatti màu đen xa hoa đã nói lên thân phận tôn quý của chủ nhân nó. Cửa xe từ từ mở ra, đôi chân dài rắn chắc bước ra. Ngay sau đó, bóng hình cao lớn của Lãnh Thiên Dục chậm rãi bước xuống xe.
Bộ quần áo đen trên người khiến khuôn mặt hắn càng thêm vẻ lạnh nhạt cương nghị, chẳng có tia tình cảm nào. Sự lạnh lùng toát ra từ người hắn khiến người khác khó có thể tiếp cận, đôi mắt chim ưng lạnh lẽo nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bùi Vận Nhi, chẳng hề dao động.
Hắn bước lại gần Bùi Vận Nhi.
Bùi Vận Nhi cảm thấy trái tim mình bị dọa đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô nhìn người đàn ông lạnh lùng đi về phía mình, vô thức lui lại phía sau.
Thấy hành động của cô, Lãnh Thiên Dục nhíu mày, chỉ một động tác hết sức đơn giản nhưng lại càng làm tăng khí chất cương mãnh của hắn. Hắn dừng bước.
- Cô là Bùi Vận Nhi? – Hắn lạnh lùng mở miệng nói.
- À... đúng vậy! – Bùi Vận Nhi cẩn thận đáp lời – Xin hỏi anh là...
Cô lấy hết dũng khí nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông cao lớn trước mặt, diện mạo của người này hơi giống anh Thiên Hi, nhưng lạnh lẽo hơn nhiều.
Vì Bùi Vận Nhi chưa từng gặp Lãnh Thiên Dục nên cô không biết anh ta là ai.
Lãnh Thiên Dục cũng chẳng muốn tự giới thiệu, hỏi một câu: "Thượng Quan Tuyền ở đâu?"
- Tiểu Tuyền?
Ánh mắt Bùi Vận Nhi đầy kinh ngạc. Ngay sau đó, cô dè dặt trả lời: "Lâu rồi tôi chưa gặp cô ấy".
Đôi mắt chim ưng của Lãnh Thiên Dục hơi nheo lại, hắn nghe ra Bùi Vận Nhi đang nói thật. Sau một lúc lâu, hắn không nói gì nữa, xoay người quay về phía xe...
- Vị tiên sinh này... – Sắc mặt Bùi Vận Nhi cả kinh, lập tức gọi với lại – Xin anh dừng bước.
Lãnh Thiên Dục dừng bước, quay đầu lại nhưng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Bùi Vận Nhi.
- À...
Bùi Vận Nhi thấy mất tự nhiên, cô cảm thấy một luồng gió lạnh lẽo đang tiến đến gần mình. Cô cố nén cảm giác kinh hãi, tiếp tục lên tiếng: "Nếu anh có tin tức của Tiểu Tuyền thì hãy nói cho tôi biết. Tôi... tôi rất lo lắng cho cô ấy".
Thanh âm của cô càng ngày