Bóng đêm phủ xuống, đèn đường được bật lên, những ánh đèn ne-ong lóe sáng càng khiến cảnh vật trở nên lung linh hơn. Trong phòng sách, ngọn đèn thủy tinh tản ra ánh sáng nhu hòa khiến khuôn mặt anh tuấn của Niếp Ngân mờ mờ ảo ảo.
- Chủ thượng... – Mạt Đức gõ cửa đi vào, hơi cúi người xuống chào.
- Tìm hiểu được chưa? – Dáng người cao lớn của Niếp Ngân dựa vào thành ghế, giọng điệu hết sức bình tĩnh, không phát hiện ra chút lo lắng nào.
- Chủ thượng, Thượng Quan Tuyền được Lãnh Thiên Dục đưa đi nhưng hai người đều bị thương nặng, trước mắt đang ở bệnh viện Ward! – Mạt Đức nói tình hình cho Niếp Ngân.
Làn khói mờ mờ của điếu xì gà khẽ lượn lờ rồi tản ra... ánh mắt Niếp Ngân đầy vẻ đăm chiêu.
- Chủ thượng... – Mạt Đức thấy Niếp Ngân không nói gì, lên tiếng gọi.
- Tìm hiểu được tình trạng vết thương của Thượng Quan Tuyền chưa? – Đầu mày Niếp Ngân vô thức hơi nhíu lại.
- Dạ rồi. Theo điều tra, Thượng Quan Tuyền bị thương ở đầu, bác sĩ mổ chính là em trai của Lãnh Thiên Dục, Lãnh Thiên Hi. Nhưng tình hình cụ thể ra sao thì không tìm hiểu được vì Lãnh Thiên Dục đã phái rất nhiều vệ sĩ trông coi trong bệnh viện! – Mạt Đức nói.
Niếp Ngân gật đầu, trong mắt hoàn toàn là sự đau lòng.
Mạt Đức không khó để nhìn ra sự lo lắng trong mắt Niếp Ngân. Sau đó, anh ta đề nghị: "Chủ thượng, chúng ta có cần đưa Thượng Quan Tuyền về không?"
Thật ra muốn tránh các vệ sĩ của Lãnh Thiên Dục là điều rất dễ với Mạt Đức, nhưng điều quan trọng là phải được chủ thượng cho phép.
Niếp Ngân đi đến bên cửa sổ, ánh trăng chiếu những tia sáng lên hàng lông mày đang nhíu chặt của anh ta, đôi mắt cũng dần trở nên phức tạp...
- Không cần! – Lúc lâu sau, anh ta mới mở miệng nói.
Trong mắt Mạt Đức hiện lên tia khó hiểu: "Chủ thượng, tại sao lại không cần?"
Nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt Niếp Ngân cũng trở nên sâu xa và đau buồn.
- Trước mắt việc quan trọng là chữa trị vết thương cho Thượng Quan Tuyền, mà bệnh viện Ward là bệnh viện tốt nhất, để Thượng Quan Tuyền ở đó cũng tốt.
- Chẳng lẽ chủ thượng cứ để Thượng Quan Tuyền ở bên ngoài như vậy sao? – Mạt Đức lên tiếng hỏi.
Niếp Ngân nghe vậy liền quay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Mạt Đức...
Mạt Đức thoáng sợ hãi, lập tức quỳ một gối xuống đất: "Chủ thượng, thuộc hạ đã nhiều lời rồi".
Trong lòng anh ta ngầm ảo não, tại sao lại phạm vào tối kị của chủ thượng như vậy chứ? Tâm tư của chủ thượng anh ta đâu thể đoán được.
Niếp Ngân nhìn Mạt Đức, thấy anh ta ý thức được mình đã lỡ lời thì không truy cứu nữa, gằn từng tiếng ra lệnh: "Anh nhớ cho kỹ, cứ để Thượng Quan Tuyền nằm viện nhưng phải chú ý thật kĩ. Sau khi cô ấy tỉnh lại thì lập tức báo cáo với tôi, không được hành động thiếu suy nghĩ".
Mạt Đức che tia nghi hoặc trong mắt, lập tức đáp lời: "Vâng, chủ thượng".
***
- Anh cả...
Lãnh Thiên Hi vào phòng bệnh của Thượng Quan Tuyền để tiến hành kiểm tra thì thấy Lãnh Thiên Dục vẫn ngồi ở bên giường.
Một tay của Lãnh Thiên Dục vẫn nắm chặt tay Thượng Quan Tuyền, không vì người khác bước vào mà buông ra.
- Thiên Hi, cô ấy ngủ lâu như vậy rồi, khi nào mới tỉnh lại?
Lãnh Thiên Dục tuy đang hỏi Lãnh Thiên Hi nhưng đôi mắt thâm thúy tối đen vẫn nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tuyền.
Lãnh Thiên Hi thấy anh trai mình như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười. Vậy mà còn không thừa nhận trong