Những giọt sương còn đọng lại trên lá cỏ, cơn gió nhẹ khẽ thổi qua làm mùi hoa nhẹ nhàng quanh quẩn trong không khí, dường như làm tan đi cái nặng nề trong bệnh viện, chỉ còn lại cảm giác căng tràn sức sống.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu xuống, cực kì thích hợp cho những người bệnh muốn đi sưởi nắng.
Thượng Quan Tuyền ngồi trên xe lăn, tia nắng nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt trắng nõn của cô, dù bị bệnh thì cô vẫn rất xinh đẹp khiến người khác phải chú ý. Làn gió thổi qua nhẹ nhàng làm tung bay mấy lọn tóc đen nhánh, đem mùi hương trên người cô tản ra, len lỏi vào hơi thở của Lãnh Thiên Dục đang giúp cô đẩy xe lăn đi dạo bộ.
Lãnh Thiên Dục chậm rãi giúp Thượng Quan Tuyền, thân hình cao lớn bao phủ lấy cô gái nhỏ nhắn ngồi trên xe lăn trên bãi cỏ. Phía sau họ có mấy người vệ sĩ với khuôn mặt nghiêm nghị đi theo bảo vệ.
Đi tới dưới một gốc cây to, Lãnh Thiên Dục dừng lại, tới trước mặt Thượng Quan Tuyền.
- Tuyền, lạnh không? – Giọng nói trầm thấp tràn ngập tình cảm thân thiết.
Đôi mắt to đen láy của Thượng Quan Tuyền nhìn Lãnh Thiên Dục, tuy cô không bài xích hắn nhưng vẫn có cảm giác xa lạ.
Cô khẽ lắc đầu, sau đó đưa ánh mắt nhìn ra chỗ khác...
Lãnh Thiên Dục không khó để phát hiện cảm giác xa lạ và cảnh giác của cô với hắn. Sắc mặt hắn trở nên khó coi, sau đó lại cố điều chỉnh tâm trạng mình lại, ngón tay dài khẽ nắm lấy bàn tay cô.
Thượng Quan Tuyền hơi run lên...
- Tuyền, em đang nhìn gì vậy? – Hắn nhẹ giọng hỏi.
Thượng Quan Tuyền hơi sợ hãi đáp: "Vận Nhi, sao Vận Nhi không tới? Còn bác sĩ Thiên Hi nữa..."
- Tuyền!
Đáy mắt Lãnh Thiên Dục đột nhiên tối sầm xuống, hắn thấp giọng ngắt lời Thượng Quan Tuyền, cất tiếng nhắc nhở mà cũng như đang tuyên cáo: "Em phải nhớ kỹ, sau này người ở cùng với em là anh, không phải Vận Nhi cũng không phải Thiên Hi, hai người họ có cuộc sống riêng của mình, hiểu chưa?"
Có lẽ những lời này của Lãnh Thiên Dục nói hơi nghiêm khắc nên Thượng Quan Tuyền sau khi nghe xong, ánh mắt lại càng thêm sợ hãi, hàm răng cắn lên cánh môi biểu hiện sự sợ hãi và bất lực trong lòng cô.
Lát sau, cô mới run run đáp lời: "Hiểu rồi..."
- Ngoan! – Lãnh Thiên Dục thu hết vẻ hoảng sợ của cô vào trong mắt, trong lòng tuy đang phẫn nộ nhưng hắn cố gắng cưỡng chế bản thân.
Hắn không rõ vì sao bản thân lại cứ phải cố chấp như vậy, cố chấp muốn giữ cô ở bên cạnh, thậm chí không từ thủ đoạn nào... Giờ hắn đang nghi ngờ chính bản thân mình, liệu có phải lúc trước hắn có ý muốn khiến cô mang thai con của hắn hay không?
Không hiểu rõ suy nghĩ của bản thân, hắn thầm thở dài một hơi. Lúc này đưa cô về nhà là tốt nhất!
- Tuyền, anh đỡ em dậy đi dạo bộ nhé! – Hắn cúi người xuống, nhẹ giọng nói bên tai cô.
- Không cần! – Thượng Quan Tuyền không nghĩ ngợi gì, lập tức từ chối.
- Nghe lời đi! Đi dạo bộ giúp em bình phục nhanh hơn, chúng ta có thể xuất viện sớm! – Lãnh Thiên Dục cảm thấy mình giống như bậc làm cha làm mẹ đang dỗ dành con nhỏ vậy.
- Không cần! – Thượng Quan Tuyền nhíu mày, bàn tay nắm chặt lấy tay vịn của xe lăn, kiên quyết đáp.
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục trở nên lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thượng Quan Tuyền. Lát sau, hắn buộc cô phải