Bàn tay to kéo cô ôm vào lòng, đôi mắt Lãnh Thiên Dục như lưỡi kiếm nhìn thẳng về phía Thượng Quan Tuyền: "Vừa gọi anh là gì?"
Thượng Quan Tuyền hơi run sợ, lập tức nghĩ đến xưng hô của cô với hắn vừa rồi. Nhưng trước uy lực của hắn, cô lại không dám thừa nhận, vì thế đôi đồng tử đảo tròn mấy cái rồi nói: "Quên rồi".
Lãnh Thiên Dục làm sao lại không biết tâm tư của cô chứ. Hắn nheo mắt lại đầy nguy hiểm, ánh mắt khiến người khác phải sợ hãi, áp sát vào gần mặt cô.
"Em quên quan hệ của hai chúng ta rồi à?"
Thượng Quan Tuyền cụp mắt xuống, hàng lông mi dài hơi run lên, mười ngón tay xoắn xuýt vào nhau. Cô thì thầm nói: "Thì là quan hệ hôn phu hôn thê, có quên đâu chứ".
Lãnh Thiên Dục dường như bị vẻ đáng yêu của cô chọc cười, từ cổ họng truyền đến tiếng cười trầm thấp. Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô, cúi đầu xuống, hơi thở đàn ông nóng bỏng phả vào tai cô, quanh quẩn bên vành tai mẫn cảm...
"Cho nên về sau em chỉ có thể gọi anh là "Dục". Trước kia em cũng rất thích gọi anh như vậy". Hắn cố ý hướng dẫn cô, không biết tại sao hắn chỉ muốn nghe cô gọi hắn như vậy, cảm giác rất thân thiết.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy tim như đập rộn lên, hắn càng lấn đến gần cô càng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên...
"Là lạ thế nào ấy". Cô hơi vặn vẹo người, muốn tránh khỏi hơi thở nam tính khiến tim đang đập rộn lên kia.
"Ngoan, gọi thử đi".
Thanh âm của Lãnh Thiên Dục đột nhiên trở nên khác thường, tràn đầy sự hấp dẫn, bàn tay vuốt dọc theo những đường cong mê người của cô tới vòng eo thon gọn, ánh mắt âm trầm sâu thẳm.
Thượng Quan Tuyền rõ ràng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng bên eo mình. Cô hơi xấu hổ, thì thầm một tiếng: "Dục..."
Lãnh Thiên Dục thỏa mãn cong môi cười. Hắn chưa từng nghĩ một Thượng Quan Tuyền luôn xù lông đấu với hắn lại có một vẻ ngoan ngoãn dịu dàng như vậy. Từ miệng cô gọi tên hắn khiến trái tim hắn cũng đập rộn lên.
Dường như cô đã len lỏi vào nơi sâu nhất trong trái tim hắn. Nhìn đôi mắt trong veo như nước của cô, lòng hắn lại dâng lên cảm giác đau lòng và thương tiếc.
Thượng Quan Tuyền để mặc Lãnh Thiên Dục ôm mình trong lòng. Cô lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập trầm ổm của hắn. Lúc này, Thượng Quan Tuyền cảm thấy cô và người đàn ông này rất gần gũi với nhau.
Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, vươn những ngón tay trắng mịn ra, cẩn thật vuốt gương mặt cương nghị của hắn...
Người đàn ông này tuy lạnh lùng và bá đạo nhưng đằng sau vẻ nôn nóng đó là tình cảm hết sức dịu dàng, khiến trái tim cô run lên từng hồi.
Cảm giác ngứa ngáy truyền đến từ đầu ngón tay cô đang vuốt gương mặt mình khiến Lãnh Thiên Dục thấy rất thoải mái. Hắn cười nhẹ, bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên chiếc cổ trắng nõn của cô, kéo tay cô lại, hôn vào những ngón tay thon gọn của cô khiến cô bật cười...
"Đừng, buồn lắm!"
"Cô bé, em quyến rũ anh trước..."
Lãnh Thiên Dục còn chưa dứt lời, đôi môi nóng bỏng đã hôn lên cổ cô, hít một hơi toàn là mùi hương thanh nhã trên người cô.
"Dục, đừng..."
Thượng Quan Tuyền hờn dỗi né tránh, dần dần cô dường như đã quên đi cảm giác sợ hãi với người đàn ông này.
"Tuyền, Tuyền của anh..."
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục trở nên sâu thẳm, cảm giác mềm mại trong lòng khiến hắn không tự chủ được nữa. Nhưng