Ăn xong bữa trưa do dì Trần chuẩn bị, Thượng Quan Tuyền đi dạo một vòng biệt thự, cuối cùng chán quá lại đi đến vườn hoa tử vi.
Cơn gió mát vẫn nhè nhẹ thổi qua, lãng mạn như tối qua vậy, cô lười biếng chớp chớp hàng lông mi dài, bước từng bước hưởng thụ mùi thơm ngát của hoa cỏ trong vườn.
Hình như vườn hoa hôm nay có điều gì khác so với hôm qua, nhưng cụ thể khác thế nào thì Thượng Quan Tuyền vẫn chưa nghĩ ra. Nhưng khi cô đến gốc cây tử vi hôm qua thì lập tức ngẩn người ra, quả thực không dám tin vào thứ mình đang thấy trước mắt...
Ngay dưới gốc cây tối hôm qua cô đứng có một cái xích đu đang treo lơ lửng. Chiếc xe đu đung đưa nhẹ nhàng trong cơn gió hòa cùng với những đóa hoa tử vi đang lay động.
"Chiếc xích đu này...".
Thượng Quan Tuyền từ từ lại gần, hơi thở càng dồn dập hơn, cô vươn tay ra nắm lấy sợi dây thừng.
Sao có thể chứ? Sao tự dưng lại xuất hiện một cái xích đu? Lại còn cực kì giống trong tưởng tượng của cô nữa....
Nghĩ tới đây, Thượng Quan Tuyền lập tức gọi người thợ làm vườn trong vườn hoa...
"Chú Phùng...". Cô gọi người làm vườn đã làm việc lâu năm ở Lãnh gia.
"Cô Thượng Quan, có chuyện gì sao?". Chú Phùng cười hề hề đi lại gần cô, giọng điệu đầy cung kính nhưng rõ ràng chú là một người cực kì rộng rãi và vui vẻ. Trong Lãnh gia, ngoài quản gia là dì Trần ra thì chú Phùng cũng là người rất được mọi người kính trọng.
Thượng Quan Tuyền không quen khi nghe người khác gọi mình như vậy, cô nhẹ nhàng cười nói: "Chú Phùng, từ sau chú đừng gọi cháu là "cô Thượng Quan" nữa, cháu không quen đâu".
"Ôi, sao có thể không gọi thế chứ? Quy tắc của Lãnh gia là vậy mà, nếu cô Thượng Quan nghe không quen thì về sau tôi sẽ gọi là cô Tuyền vậy".
Chú Phùng tuy là người vui vẻ nhưng cũng hết sức tuân thủ quy tắc, dù sao chú cũng chỉ là người làm, sao có thể phá vỡ quy định được chứ.
Thượng Quan Tuyền hơi mỉm cười, cô biết suy nghĩ trong lòng chú nên cũng không gượng ép. Cô nhẹ giọng nói: "Chú Phùng, sao lại có chiếc xích đu ở đây? Hôm qua cháu thấy không có mà".
Chú Phùng nhìn chiếc xích đu, cười trả lời Thượng Quan Tuyền: "Chiếc xích đu này là đại thiếu gia tự mình làm từ lúc trời còn chưa sáng rõ cơ".
"Gì ạ?". Thượng Quan Tuyền cho rằng mình đang nghe lầm: "Chú Phùng, chú nói chiếc xích đu này là tự Dục làm sao?"
"Đúng thế, thật ra chúng tôi cũng quen rồi, bình thường đại thiếu gia vẫn tự mình làm mấy việc nặng, người làm chúng ta cũng không thấy kì lạ. Nhưng hôm nay thấy đại thiếu gia làm chiếc xích đu cho một cô gái thì thật sự là lần đầu tiên đó".
Thượng Quan Tuyền đờ người ra, khuôn mặt đầy vẻ khó tin...
"Haha, cô Tuyền, tuy thời gian tôi làm cho Lãnh gia không lâu bằng dì Trần nhưng cũng gần mười năm rồi. Theo tôi biết thì đại thiếu gia từ trước đến giờ chưa bao giờ quan tâm đến một cô gái nào như vậy đâu. Tâm ý của đại thiếu gia với cô Tuyền, người sáng suốt là có thể nhìn ra ngay".
Chú Phùng nhiệt tình nói thêm, trong giọng nói đầy sự tán thưởng và tôn kính.
"Là anh ấy... tự làm?". Giọng điệu Thượng Quan Tuyền có chút nghẹn ngào.
Dần dần, cô lại hơi tự trách bản thân. Là một vị hôn thê mà Thượng Quan Tuyền