Thượng Quan Tuyền đã đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống bên dưới khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ rồi. Cô thấy quá nhàm chán, chỉ có thể nhìn ngắm cảnh vật bên dưới để giết thời gian. Cô nhẹ nhàng xoay người nhìn Lãnh Thiên Dục vẫn bận rộn từ sáng đến giờ, trong lòng rất bội phục tinh lực của hắn.
Từng xấp từng xấp văn kiện dày cộp chồng chất trên bàn khiến cô nhìn thôi cũng thấy đau đầu, càng không cần nói đến việc cẩn thận lật giở xem từng trang một. Xem ra làm tổng giám đốc cnũng mệt mỏi quá!
"Dục...". Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng gọi.
"Ừ?". Lãnh Thiên Dục không ngẩng đầu lên, từ họng bật ra tiếng trầm thấp.
"Em muốn uống đồ uống lạnh, em xuống tầng mua được không?". Thượng Quan Tuyền nghiêng đầu hỏi hắn, nếu cứ ở đây nữa cô sẽ phát điên mất.
"Không được". Lãnh Thiên Dục chẳng nghĩ ngợi gì lập tức từ chối: "Em muốn ăn gì thì anh sẽ bảo người mang lên, hoặc chờ anh giải quyết công việc xong thì cùng đi".
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền buồn thiu, cô bĩu môi rồi lại nhìn cảnh vật bên ngoài...
Chẳng bao lâu sau...
"Dục, tự dưng em nhớ ra có một chiếc váy rất đẹp ở cửa hàng lần trước chúng ta vào mà không lấy, giờ em muốn mua".
"Không được!"
"Em xuống dưới tầng một tí thôi, không đi xa đâu!"
"Không được!"
"Em ra ban công đứng hóng gió một chút nhé!"
"Không được!"
"Hừ, Lãnh Thiên Dục, anh đáng ghét quá đấy! Không cho phép em làm cái này cái kia, em chết ngạt mất thôi!". Thượng Quan Tuyền không nhịn được nữa, cất cao giọng nói.
Đúng là đồ ích kỉ! Hắn vùi đầu vào công việc thì tất nhiên sẽ thấy thời gian qua nhanh, nhưng còn cô thì sao? Chẳng lẽ cứ ngồi im không nhúc nhích à? Ai mà chịu nổi!
Rốt cuộc Lãnh Thiên Dục cũng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn vẻ mặt "oán hận" của Thượng Quan Tuyền, đáy mắt lóe lên ý cười...
"Tuyền, em nhất định phải ở bên cạnh anh, nếu không sẽ lại gặp nguy hiểm!"
"Mấy lời này em nghe đến cả trăm lần rồi!". Thượng Quan Tuyền trừng mắt nhìn Lãnh Thiên Dục nói.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền bật cười: "Cô bé, đừng nói quá lên thế".
"Dục...". Thượng Quan Tuyền nghĩ ra một cách. Cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lãnh Thiên Dục, vòng tay ôm lấy cổ hắn, cố ý kéo dài giọng ra, bộ dạng như một cô bé nhỏ đang làm nũng.
"Em chán thật đấy. Thế này đi, em hứa với anh tuyệt đối sẽ không bước chân ra khỏi Lãnh thị, coi như em đi kiểm tra các phòng nghiệp vụ trong công ty, xem bọn họ có lười biếng không, nhé?"
Lãnh Thiên Dục không nhịn được, cô bé này muốn rời khỏi đây liền nghĩ ra cách đóng giả làm "cơ quan tìnhh báo" chắc! Chẳng nhẽ lại chán đến thế sao?
Thượng Quan Tuyền thấy Lãnh Thiên Dục không cự tuyệt ngay như lúc nãy lại càng thêm hy vọng. Cô lập tức quấn lấy người hắn, làm nũng ngồi trên đùi hắn, giống như một chú mèo con, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực hắn.
"Dục...". Hai tay cô vẫn ôm lấy cổ hắn, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt như làn nước trong veo nhìn hắn: "Anh cho em ra ngoài một tí thôi, em bảo đảm sẽ không bước ra khỏi tòa cao ốc này đâu, đi mà...".
Thượng Quan Tuyền bày ra vẻ đáng thương tội nghiệp xin hắn. Qua mấy ngày ở chung, cô phát hiện tuy ngoài mặt Lãnh Thiên Dục rất lạnh lùng nhưng cũng không phải không có cách đối phó. Nhất là lúc này, chỉ cần cô làm nũng với hắn thì hắn nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của cô.
Quả nhiên, Lãnh Thiên Dục thấy bộ dạng cô