Thượng Quan Tuyền không nói gì, sự ghen tuông như hóa thành ngọn lửa bộc phát trong lòng cô. Cô mượn lực từ tay hắn, xông người đá lên...
Nhưng ngay lúc đó cô lại cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô nhíu mày lại, cùng lúc đó, Lãnh Thiên Dục chế trụ cả người cô, đẩy cô xuống giường.
Không cho cô cơ hội ra tay nữa, Lãnh Th(iên Dục áp cả người xuống.
"Anh...". Thượng Quan Tuyền cảm thấy choáng váng đầu óc, ngay sau đó ho sặc sụa.
Lãnh Thiên Dục đầy căng thẳng, vội vàng buông cô ra, ai ngờ Thượng Quan Tuyền lại nhanh chóng ra tay...
Hắn nhanh chóng tránh được đòn, xoay người lại áp chế trên eo cô. Tư thế của hai người lúc này cực kì mờ ám.
"Lãnh Thiên Dục, anh... bỏ ra!". Thượng Quan Tuyền bị hắn siết chặt, bầu ngực cao vút dính sát vào vòm ngực rộng lớn của Lãnh Thiên Dục. Cảnh tượng này không hề giống như đang đánh nhau chút nào, mà giống như đang... dụ dỗ thì đúng hơn!
Phát hiện ra điều này khiến cô vừa ngượng vừa tức, cả người cũng ra sức phản kháng lại.
"Đừng mơ tưởng anh sẽ buông em ra, trước kia không buông, bây giờ càng không thể buông!". Lãnh Thiên Dục lạnh lẽo tuyên cáo bên tai cô, đôi mắt nguy hiểm hơi nheo lại bắn ra những tia sáng khiến người khác phải sợ hãi...
Cái cô gái này cứ phải đối đầu với hắn sao? Trước khi mất trí nhớ đã vậy, sau khi mất trí nhớ cũng thế. Thân thể mềm mại của cô không ngừng vùng vẫy trong lòng hắn. Sự vặn vẹo của cô càng kích thích bản năng nguyên thủy nhất của hắn, từng hương thơm trên người cô len lỏi vào mũi cô càng thêm thúc giục ngọn lửa dục vọng trong hắn, khiến cả người hắn như căng ra...
"Rốt cuộc anh muốn thế nào? Lãnh Thiên Dục, đồ đê tiện, chỉ vì muốn có được con chip gì đó mà nhốt tôi lại bên cạnh anh, anh quá đáng quá rồi đấy". Đôi mắt Thượng Quan Tuyền hừng hực lửa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận càng thêm ửng đỏ.
Lửa giận trong lồng ngực Lãnh Thiên Dục cũng như lan ra, đôi mắt sâu như biển hơi nheo lại, bàn tay giữ chặt cằm cô: "Anh quá đáng? Anh đê tiện? Em cho rằng không có em thì anh không tìm được con chip kia à? Chết tiệt, em cho rằng anh giữ em lại chỉ vì con chip à? Nếu anh thật sự đê tiện như lời em nói thì bây giờ cần gì anh phải nói chuyện với em như thế này, mà thay vào đó sẽ là đè em lên giường, chiếm lấy em, khiến em phải rên rỉ thở gấp dưới thân anh".
Nói xong, hắn đột nhiên buông cô ra, ngồi phịch xuống giường. Chết tiệt! Nếu giờ hắn không buông cô ra thì hắn nhất định sẽ không khống chế được dục vọng mà điên cuồng chiếm hữu cô mất!
Lúc này, dục vọng như đang chế ngự hắn, biểu tượng của đàn ông đầy kiêu ngạo cũng đang kêu gào muốn được phóng thích... Nhưng...
Lãnh Thiên Dục nắm chặt tay lại, đôi mắt thâm thúy cũng vì cố nén nhịn